• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size
52_Quán Thông Động Loạn

Lương Sĩ Hằng

Quán Thông Động Loạn

Manila, ngày 17 tháng 4 năm 1982

Hôn may là ngày nghỉ chúa nhật của tất cả mọi người! Chúng ta lại có cơ hội thiền chung để tìm hiểu chiều sâu của mọi sự, quán thông đời lẫn đạo! Chúng ta thường nghe những người hành giả tu hành về Phật Pháp đã cho thấy rằng: Phải quán thông mọi sự việc tâm mới tịnh! Ngày hôm nay chúng ta càng tu càng cảm thấy động loạn tại sao? Chúng ta phải tìm ra tại sao chúng ta động, do đâu đem lại sự động, nhiên hậu mới mong giải tỏa được động, giải tỏa được động thì mới thật sự là quán thông!

xnv

Ðộng là gì? Kỳ thật động là sự tăm tối, từ đâu mà có? Từ bao nhiêu kiếp trong chu trình tiến hóa, sạn cát, cỏ cây, cầm thú! Ðó là tâm linh đang tiến triển đến loài người! Ngày nay biết nói năng đi đứng và chúng ta đã phân tách ra cho động, tịnh, để hiểu động là gì, tịnh là gì? Nhiều người nói hai chữ động tịnh trong đôi môi rất dễ, phê phán người này, phê phán người kia, phê phán người nọ, nhưng mà chưa hiểu được nguyên ý của mọi sự việc đâm ra chúng ta lại trách móc sự động, mà chính chúng ta đã rước động và tạo động! Rồi chúng ta lại thích tịnh, nhưng mà không hiểu nguyên lý của tịnh thì luôn luôn vẫn ở trong động! Nói rằng tôi tu, tôi phải tìm nơi thanh tịnh, tôi tránh tất cả bất cứ một sự ô trược động loạn nào!

Càng tránh chừng nào thì càng động chừng nấy! Càng chịu hòa tan và đem thức sáng suốt mình ngự hẳn trong nơi động thì đâu còn sự động nữa! Cho nên tất cả mọi người, kể cả những nhà tu học cũng đều sai lầm ở nơi này! Không biết dòm bên trên và chưa ý thức được Phật là gì, chưa hiểu Thượng Ðế là gì? Cho nên chúng ta thấy rằng ở thế gian ai cũng nhìn nhận rằng có đấng Tạo Hóa mới có tất cả những sản phẩn, những nguyên năng thành tựu tại thế! Những cái thành quả của cây cối, những thành quả của thể xác, những thành quả của cầm thú, vạn vật hiển hiện, di động trong quả địa cầu này để cho chúng ta thấy rằng cái quả là cái bản án! Kết luận cho chúng ta thấy rằng, vì sự sáng suốt thiếu kém, cho nên ngự trong một nơi thấp hèn, một nơi động loạn hơn, một nơi thiếu sót hơn, một nơi tăm tối hơn!

Cho nên tôi đã nói rằng, cây cối nó cũng muốn tiến hóa, sạn cát nó vẫn đang tiến hóa, con người vẫn muốn tiến hóa! Nhưng mà giữa con người và con người không có đồng nhứt được, vì trình độ, vì sự sáng suốt, chịu hòa đồng để học hay là không chịu hòa đồng để học, rồi đâm ra mê muội về sự huyền diệu, kỳ ảo, giữ xác thân! Nói rằng xác thân này là bất hoại! Không đâu! Tâm thức của chúng ta là bất hoại nhưng mà thể xác này thì phải thay đổi mãi mãi, vì thể xác này do đâu có? Như tôi đã thường nói, do siêu nhiên mà có! Do sự cấu trúc của vạn năng tạo thành một cái cơ thể, một cái hình thù! Ðây là cái quả! Cái thành quả của trình độ!

Cho nên ở thế gian có bói tướng, xem mặt người này, người ta hiểu rằng người này có một tánh tình đặc biệt ở nơi nào! Người này có một sự thù hận ôm ấp ở bên trong! Tại sao những nhà tướng sốt đó hiểu hết? Vì trong sự phân tách, với sự kích động và phản động của ngũ hành mà luận xét về tâm linh chớ còn chưa hiểu tất cả nguyên năng sáng suốt của mọi cá tánh!

Cho nên luôn luôn chúng ta thấy rằng có một con đường cởi mở để tiến hóa, tuy tướng số tôi xấu, bị chỉ trích, bị nhà tướng sốt phân tách cho tôi biết rằng : tôi là một người bất chánh. Nhưng mà khi mà tôi hiểu được bất chánh là chấp nhận, để tìm hiểu sự bất chánh của chính tôi, thì tôi sẽ trở về với tâm linh của chính tôi! Mà cái lối thoát đó là kêu bằng tâm linh mà sửa đổi được thì tướng số phải hoàn toàn thay đổi!

Cho nên chúng ta tu về Vô Vi, các bạn đã tu thiền, các bạn cố gắng trở về với chính bạn mà tại sao càng ngày càng tu càng bận! Các bạn thấy rằng, các bạn đang dọn dẹp một căn nhà mà thôi! Thì các bạn cũng thấy rằng sự động loạn vô cùng trong căn nhà đó! Vì trật tự! Món này muốn để chỗ này, món kia muốn để chỗ kia! Chỗ này muốn chùi cho sạch, chỗ kia muốn quét cho sạch! Thì đương nhiên nó phải động! Cho nên sự động đó , mà để đánh thức cho chúng ta hiểu được sự động trong tâm ta, thì chúng ta sẽ càng sửa, cố gắng, càng tu nhiều hơn, thì sự động đó nó sẽ tiêu tan! Cũng như tôi đã thường nói ánh sáng đến thì là bóng tối phải tan mất, tan biến!

Thì luôn luôn sự động đó phải có! Mà chúng ta người tu về Vô Vi, tại sao nói về điển và không luận về hình thức? Chúng ta nói về điển là chúng ta nói sự vô cùng bất diệt của mọi tâm linh tại thế! Linh điển là vô cùng! Linh điển mới là có cơ hội tiến hóa! Linh điển trong đà tiến hóa đi lên! Cho nên con người từ mọi trạng thái mà có! Ngày nay các bạn ý thức được, tùy theo trình độ của các bạn! Trước kia các bạn mới lớn lên, hay hủy hoại, thích giết con gà, thích giết con vịt, thích giết con heo! Thích đả phá đầu này, đả phá đầu kia, đả phá đầu nọ! Nhưng mà ngày hôm nay, các bạn thấy rằng : cái nào cũng là tươi đẹp, kể cả cái bông các bạn còn đem về nhà các bạn chưng! Một bụi cây cỏ xanh um đó các bạn còn nâng niu nó, đem về nhà vì các bạn biết thưởng thức và các bạn sống trong hòa đồng! Các bạn thấy rằng nó là bạn! Lúc đó các bạn mới đem về nhà, các bạn mới cung phụng, mới lo lắng, mới tưới nước, săn sóc cho nó! Còn về tâm linh của các bạn lại bỏ đi và không lo săn sóc!

Nếu mà chúng ta biết tu thì biết lo chăm sóc tâm linh của chúng ta! Thì chúng ta càng ngày được vun bồi sự sáng suốt, tô điểm thanh nhẹ chớ không tô điểm sự động loạn! Người sắp đặt trật tự trong gia đình hay trong căn phòng mà sáng suốt, bước vào phòng chúng ta thấy khác! Ðâu đó nó có trật tự! Mà người còn động loạn thiếu sáng suốt, bước vào trong phòng họ, chúng thấy rằng, người này chưa được, chưa biết giá trị của trật tự và chưa bao giờ chịu trở về với trật tự! Cho nên ở thế gian, họ xem các bạn ăn mặc thì họ thấy trình độ của các bạn rồi! Các bạn chưa lo lắng được bản thân các bạn làm sao các bạn lo xây dựng cho xã hội, xây dựng cho tương lai của đất nước và cho chính các bạn nữa!

Cho nên chúng ta tu lập lại trật tự thì luôn luôn nó phải đụng chạm! Mà trong sự đụng chạm đó rất quí cho người tu! Khi chúng ta ý thức được, đụng được rồi, chúng ta mới trở về với tâm thức sáng suốt! Nhiều khi bạn bè lâu lâu gặp nhau thì thấy hớn hở mừng vui nhưng mà ở chung lại kích bác! Mà trong kích bác đó để làm gì? Tại sao lúc đầu chúng ta tay nắm tay vui mừng rước đón về chung sống nhưng mà ngày nay chúng ta lại phản lại nhu thế đó. Hỏi chứ chúng ta có phải là sáng suốt không? Lúc đó là để cho chúng ta thấy rằng và chứng minh cho chúng ta thấy rằng : tôi là người thiếu sáng suốt, trước sau không như một! Ðó, mọi người phải ý thức điều đó! Cho nên chúng ta đã từng sống trong những trại tỵ nạn eo hẹp! Thay vì mỗi người một căn phòng trật tự nhưng mà chúng ta sống chung với nhau trong mất trật tự, lại có tình thương, trong sự nghèo nàn, lại được xây dựng! Nhưng mà ngày hôm nay, các bạn lại có gia cang trật tự, lại có sự phân chia! Vì chúng ta không nhớ lúc ban đầu!

Cho nên nhiều người nói ông Trời không công bằng, tại sao cho tôi quên hết tất cả cái quá khứ của tiền kiếp của tôi! Lại đổ thừa ông Trời, kỳ thật là tại tôi! Tôi đã quên những lời hứa hẹn! Tôi đã quên thực hiện những câu nói của ban đầu! Cho nên tôi phải bị đổ vỡ, tôi phải bị đau đớn trong con tim của tôi và tôi cảm thấy tôi tăm tối và buồn bực thêm! Ðó cho nên người tu Vô Vi nó có cái phương thiền! Càng thiền thì càng thấy rõ sự động loạn của chính mình! Mà càng thấy rõ sự động loạn của chính mình là Ðại Phước! Trong gia cang có một người động loạn mà biết được sự động loạn là sẽ cứu tất cả!

Biết sự động loạn của chính mình mới là cứu tất cả! Vì các bạn động loạn, gia đình cha mẹ buồn phiền các bạn, anh em buồn phiền, làng xóm không thích các bạn! Nhưng mà các bạn sửa tâm sửa tánh trở nên một người tốt, hòa đồng thương yêu và xây dựng trong một ý chí vô cùng, không bao giờ thay đổi để học hỏi sự thăng hoa của tâm linh, thì tất cả những gì ở xung quanh các bạn đều vui vẻ! Ðó là các bạn đem món quà quí cho tất cả mọi người và rưới tươi tâm linh của chính bạn!

Người tu của chúng ta ở các nơi, bất cứ nơi nào, người tu Vô Vi luôn luôn bị đẩy, thúc đẩy vào chỗ động loạn! Vì trong động mới tìm được cái tịnh! Chớ không phải trong tịnh tìm được cái tịnh! Trong tịnh chỉ tìm cái động mà thôi! Cho nên các bạn đã thấy rằng quá trình, lúc tuổi trẻ lớn lên, đến lúc có vợ con toàn là động! Ngày nay các bạn tại sao thích tu? Sự tranh chấp xã hội, quyền thế các bạn qua hết rồi! Sự khổ cực, vui buồn các bạn đã qua hết rồi! Tại sao bây giờ các bạn thích sự quân bình? Và nhờ đâu các bạn mới hiểu được giá trị của sự quân bình và ngày nay đi tìm quân bình!

Chúng ta người tu là chúng ta bước vào con đường trở về với sự quân bình và khi trở về với sự quân bình được rồi, chúng ta mới thấy cái thức hồi sinh chúng ta là vô cùng! Mà thấy được cái thức hồi sinh của chúng ta là chúng ta mới đi tới chỗ thanh tịnh!

Vì các bạn không còn chết chóc, không còn bị hăm dọa, không còn bị tất cả những chuyện gì ở thế gian cho là ma quỉ ám hại, hay là loài người. Vì thức hồi sinh chúng ta vô cùng, là luồng thanh điển của phần hồn, không bao giờ bị diệt, không bao giờ bị che lấp bởi một ai! Chúng ta có mạo diện bên ngoài nhưng mà tâm thức khác! Mỗi người đều có một tâm thức! Có người không muốn mích lòng một ai và thương yêu tất cả mọi người và muốn cống hiến tất cả những gì sẵn có của chúng ta cho mọi người! Kể cả thể xác cộng với tâm linh, cống hiến cho chúng sanh, để cho mọi người vui vẻ là ta vui vẻ! Mà nếu chúng ta làm cho mọi người buồn tủi thì tất cả mọi người sẽ đau khổ vì ta!

Cho nên có loại người như vậy! Không thấy họ tu, không thấy họ hành, nhưng mà tâm lúc nào cũng hiền hòa! Lúc nào cũng hòa ái tương thân với mọi người! Rồi còn có loại người luôn luôn phân cách! Dòm mặt người thì chê khen về tướng số! Nói là người này tướng tốt, kẻ kia tướng xấu! Ðể làm gì? Ðể tạo sự chia cách và không khai triển lấy tâm linh! Chớ đâu có phải thấy tướng là thanh tịnh đâu! Ðâu có phải nhà tướng số hữu danh đó là không có vấn đề của gia đình đâu! Tất cả ở thế gian đều có vấn đề trên chương trình học hỏi mà Thượng Ðế đã ân ban! Và chính người phải học! Ðồng khổ như tất cả mọi người, chớ đâu phải nhà tướng số kia tránh được sự khổ đâu!

Cho nên chúng ta thấy rõ, những sự gì tiên đoán tại thế, cũng ở trong cái mờ ám mà thôi! Chứ kỳ thật mọi người phải đi tới, đi mãi mãi, học mãi mãi không ngừng nghỉ! Nhưng mà biết học, phải học nơi động loạn! Mới tìm ra cái tịnh và nắm vững cái tịnh để đi! Cho nên Vô Vi không chủ trương các bạn lập chùa lập miễu, không chủ trương cho các bạn tìm chỗ thanh tịnh, nhưng mà chủ trương cho các bạn thiền đi! Rồi các bạn sẽ quán thông từ mọi sự việc sẽ đến với các bạn! Càng cố gắng tu, càng nhiều cơ hội để ngộ sự động loạn! Và khi ngộ được sự động loạn và quán thông sự động loạn thì các bạn sẽ tịnh! Các bạn nắm vững luôn, không bao giờ bị thụt lùi vì các bạn đã qua, các bạn đã dự cuộc! Nói người tu mà đi vô sòng bạc là động loạn! Không đâu các bạn! Nếu các bạn là thanh tịnh, các bạn sẽ học đạo ngay trong sòng bạc và các bạn thấy giá trị của trường đời hiên tại, xã hội hiện tại là không khác một sòng bạc! Kẻ ăn người thua, kẻ được người mất, bạn thấy chưa?

Ðây là một trường thi và những cái bài học quí báu nhất, siêu đẳng, để đưa tâm linh tiến hóa trong một dũng chí! Hỏi mọi người tại thế, trước khi tôi yêu người kia, nhứt định phải lấy chồng, phải lấy vợ, nhưng rồi động loạn vô cùng!

Có vợ có chồng, có con có cái, động loạn vô cùng, chạy kiếm từ xu từ cắc nuôi nó! Rồi tại sao khổ như vậy nhưng mà tỉnh táo như vậy? Ðáng lẽ người ta khổ, người ta cắn lưỡi chết, tự tử chết mà tại sao bà lại vui, ông lại vui? Ngày nay bà làm bà nội và ông làm ông nội, nó vui vô cùng! Thì lúc đó thấy giá trị thương yêu! Tại sao tôi thương cháu tôi nhiều bây giờ, tại sao tôi thấy tôi thương con tôi nhiều? Lại tôi thấy quý cái xã hội này nhiều! Tôi không muốn phá hư xã hội nữa! Tôi có gia đình để tôi xây dựng và tôi đóng góp! Ðó bài học từ từ mọi người đã và đang học để tiến, đã dự thi, thấy rõ rệt! Cho nên mọi người chúng ta đang học chớ đâu có rảnh! Ðâu có ai rảnh, đâu có ông kia nói ông kia ở trong cái chỗ đó ổng tu là ổng là người tu, còn tôi không phải người tu! Tôi là người tội! Ðó là vô lý! Cái tâm thức của các bạn chịu sửa chịu tiến hay là không? Không phải cái áo mão là đắc đạo đâu! Ăn thua cái tâm của các bạn!

Người ta nói bi trí dũng, các bạn chịu học từ bi chưa và thực hiện từ bi chưa? Nếu các bạn học được từ bi thì các bạn mới có trí, mới khai triển được sự sáng suốt! Các bạn nhẫn hòa, học bi thì trí nó mới sáng, mà trí sáng thì các bạn cứ đi tới! Ðó là dũng! Càng càng tới thì càng dũng! Càng tới thì càng cởi mở! Tại sao tôi còn chấp chuyện này, chuyện kia chuyện nọ? Tôi tu tôi muốn thanh tịnh, tôi không muốn động loạn, mà chính tôi là người động loạn nhứt! Tôi làm cho tình thế gia cang không yên ổn mà không hay vì tôi thiếu hòa đồng! Tôi thiếu hạ mình, tôi thiếu tìm hiểu tôi, để tôi hòa đồng với tất cả mọi người. Cho nên nhiều người tu, cũng làm đủ kiểu, có kẻ câm cái mồm không nói chuyện cũng làm phiền cho gia cang, vì chúng ta câm cái mồm là chúng ta giữ cái thức sáng suốt! Lúc nói chuyện chúng ta thấy sáng suốt! Có trao đổi có tiến hóa, chớ không phải các bạn câm cái mồm là các bạn đắc đạo đâu! Chưa! Trong tịnh nó có cái động! Khi các bạn câm cái mồm quen rồi một ngày nào đó là các bạn sẽ động thêm hơn nữa!

Còn cái câm mồm của Vô Vi đây là cái thức chúng ta! Ta nghe âm thinh và ta lượm cái sáng suốt, đem cái sáng suốt và xây dựng cái sáng suốt, kêu là câm cái mồm của Vô Vi! Chúng ta nói chuyện để thấy sự sai lầm của chúng ta và không bao giờ tái phạm sự sai lầm! Chúng ta đã câm cái mồm và tiến tới sự sáng suốt! Thấy rõ chỗ đó chưa? Cho nên người tu Vô Vi hồi nào giờ không nói chuyện, bây giờ nó nói chuyện lẻo lẻo lẻo lẻo! Nói chi dữ vậy? Ðể cho nó thức! Nó thức cái bản tánh tăm tối của nó! Nó thức sự hơn thua của chính nó! Rồi nó thấy cái hơn thua của nó không có giá trị! Nó mới trở về, nó mới thấy Thượng Ðế đang dậy nó! Cho nó hiểu hơn, cho nó biết nó nhiều hơn! Chớ không phải là nó biểu diễn cho người khác xem đâu!

Cho nên nhiều người ở thế gian nói một vị Phật, vị Phật vô danh! Phật là vô danh nhưng mà ở thế gian nói là một vị Phật! Tôn sùng và đặt để rồi đả phá! Hỏi cái việc đó là cái việc của thiêng liêng, của bề trên hay là của thế gian? Cái đó là để chứng minh sự ngu muội của thế gian! Còn tâm linh của các bạn, tu là chỉ tiến, đồng tiến với mọi tâm linh, chớ không phải là có địa vị, mới là thật sự người tu!

Cho nên người tu về tâm linh, về điển giới, họ lúc nào cũng sung sướng! Họ không còn chấp ta ngã mạn, không còn cái xác thân này là của họ, nhưng mà thấy xác thân này đang mượn của Thượng Ðế, đang mượn của quần chúng, đang mượn của nhân loại! Nếu không có quần chúng đóng góp, nhân loại đóng góp, làm sao các bạn có xác, có quần áo mặc! Dù các bạn lập chùa đến đâu, tu đến đâu, rốt cuộc các bạn cũng phải có sự đóng góp của nhân quần các bạn mới có, có cơm có áo! Các bạn không bỏ được!

Cho nên chúng ta phải quán thông điều này và chúng ta phải chung sống với tất cả mọi người, chúng ta phải làm việc, chúng ta phải hòa đồng, bất cứ nơi nào chúng ta phải học! Muốn học là học cho hết khóa, chớ đừng học lưng chừng, rồi ôm lấy sự mê chấp!

Nhiều người tu lở cở chưa đến đấu, nói trời ơi tôi vô đây, tôi nghe thiền đường này tụi này nó động loạn, nó nói tầm bậy tầm bạ! Hỏi ai động loạn? Cái người chê mới động loạn, chứ mấy người kia đâu có động loạn! Họ cảm thức đây là mở trí, đây là cởi mở, họ mới bước vào thiền đường họ nghiên cứu! Mà thiền đường đó là ai đặt? Một tổ chức nào bỏ tiền ra đặt? Do sự phát tâm của con người, nó đã thấy rõ, nó thấy tiền bạc không phải của nó! Vì xác thân không phải của nó, tiền bạc đâu có phải của nó! Nó mới đem ra một chỗ để tụ họp vui vẻ, và để chính nó được lợi hơn và học thêm! Nó không có mất của, nó không có mất tình thương, nó không có mất căn nhà! Mới cho đó là thiền đường, tới tương ngộ nói chuyên chơi thôi! Chớ không nuôi dưỡng sự chấp và mê nữa! Còn về một cái thiền đường chánh thức, hòa hợp với cả càn khôn vũ trụ, đó là tâm thức của mọi cá nhân!

Thì người Vô Vi có thiền đường khắp các nơi, càn khôn vũ trụ, đâu có phải thiền đường trong căn nhà chỉ định đâu! Bạn đi picnic, đi chơi bờ bụi, lại các bạn thanh tịnh rồi, các bạn lại nghe cây cỏ nói chuyện với các bạn! Bông hoa đón rước các bạn, hớn hở tiếp đón các bạn! Cây cối reo mừng và ước vọng tiến hóa như nhân sinh!

Các bạn thấy không, trong cái tình thương trao đổi giữa cây cối, giữa vạn vật với tâm linh của con người, trong một cộng đồng, trong một rừng hoa tươi đẹp của Thượng Ðế an ban! Ðó là một vườn hạnh trong chơn tâm! Mà người tu phải hiểu điều này! Người tu không hiểu điều này thì làm sao đạt được! Nếu các bạn chưa quán thông thì các bạn vẫn còn dâm dục! Mà quán thông rồi thì sự dâm dục đâu có cái gì đâu! Dâm dục, té ra bài học của Thượng Ðế, cho các bạn động chạm rồi các bạn thức! Sự giao cấu giữa vợ chồng rồi ông ra ông bà ra bà đã chứng minh cho mọi người thấy : ông tu ông đắc, bà tu bà đắc! Phải sửa mình, phải giữ lấy tinh khí thần của Trời Phật thì tâm thân mới được an khương! Thì đó là bài học trực tiếp và dạy các bạn tu, dậy các bạn làm y sĩ, dậy các bạn trở về với sự thương yêu thật sự hơn! Thương yêu thật sự ở chỗ nào? Khi các bạn thấy đó là sự tai hại, thì các bạn phải giữ cho tốt hơn!

Vợ hỏi chồng; Anh khỏe không? Chồng hỏi vợ : Em khỏe không? Mà hai người khỏe hỏi gia đình vui không? Còn sự dâm dục quá độ, chồng cũng mệt mà vợ cũng bịnh! Hỏi chứ hai người vui không?

Ðó cho nên tại sao người tu Vô Vi nó lại giảm lần, giảm lần, sự dâm dục! Nó thấy giá trị! Giá trị của sự thanh tịnh, sung sướng hơn, du dương hơn, thật sự yêu thương hơn, chớ không phải ôm lấy nhau ở trên giường đó là kêu bằng thương đâu! Không, đó là hại! Còn cái thương này phải biết giữ sức khỏe, phải biết giữ lễ độ, phải biết trao đổi lẫn nhau, trong cái thương yêu xây dựng về tâm thức!Mới thật sự kêu bằng hạnh phúc tại thế!

Cho nên người tu của Vô Vi lần lượt đây rồi các bạn sẽ thấy, bài học đã sắp đặt cho các bạn rồi! Các bạn cứ việc đi tới, lù lù đi tới! Họ chê các bạn, họ khinh khi các bạn, đó là họ giáo dục các bạn đó các bạn ơi! Giữ lấy để tu, giữ lấy để tiến, để học toàn khóa! Trong đó nó có quân sự, chánh trị, kinh tế trong tâm thức các bạn! Không cần đi đâu học cho mất công! Chính các bạn lập lại trật tự thì các bạn đã có trường học trong tâm các bạn rồi! Các bạn đã có một cuốn Kinh Vô Tự, mà các bạn đời đời phải đọc nó, phải thấy nó, phải săn sóc nó! Cuốn kinh đó các bạn phải luôn luôn thờ trong tâm thức của các bạn, các bạn mới thấy rằng muôn loài vạn vật là bạn và các bạn hằng sống trong kinh vô tự!

Các bạn không thấy tiền bạc là chủ các bạn nhưng mà các bạn là chủ của tiền bạc! Thế gian tiền bạc là quan trọng! Rồi đến nổi ngũ hành các bạn cũng làm chủ! Chớ không phải các bạn lệ thuộc ngũ hành đâu mà các bạn sợ ma! Các bạn dọn mình cho đẹp, đánh phấn thoa son, mặc áo liểu, nhưng mà lại sợ ma. Tại sao? Ðó là tại vì các bạn chưa quán thông được, chưa hiểu các bạn từ siêu nhiên đến, thì luôn luôn các bạn ở trong tăm tối, thì sự tăm tối sẽ uy hiếp các bạn và lấn áp tư tưởng của các bạn! Và khi các bạn hiểu là các bạn từ siêu nhiên mà đến thì các bạn bằng lòng trở về với siêu nhiên thì đâu còn sự tăm tối!

Mà không còn sự tăm tối lấy gì phảisợ ngoại cảnh! Ma quỉ là cái gì? Là chung qui chúng ta tăm tối mà thôi! Nếu mà chúng ta sáng suốt đâu có cái gì kêu bằng ma quỉ! Hỏi ma quỉ muốn tiến hóa không? Muốn chứ! Loài người muốn tiến hóa! Cái gì muốn tiến hóa? Tâm linh của loài người! Thì ma quỉ nó cũng có tâm linh của nó chứ! Mà nếu chúng ta giữ phần tiến hóa của chúng ta và chúng ta không phá khuấy người khác, và chúng ta không nghi kỵ người khác, thì sự sáng suốt của chúng ta dồi dào và chúng ta sẽ ảnh hưởng. Sự tăm tối đến với chúng ta, chúng ta là thanh lọc liền, không để nó đàn áp nữa!

Có phải cần phải tu học, cần phải trở về với sự quân bình của chính mình? Nếu các bạn ý thức được thì các bạn ngày đêm xét các bạn chưa quân bình! Còn chê bai còn giận hờn là chưa quân bình! Phải thương yêu, hòa đồng, phải thấy cái lỗi của chính mình trước! Cái lỗi đó là lỗi gì? Tiến hóa đó các bạn! Nếu mà các bạn chưa thấy sự sai lầm của các bạn thì không bao giờ các bạn tiến được! Cho nên người thế gian luôn luôn hiếu kỳ! Muốn biết chuyện này, biết chuyện kia, biết chuyện nọ! Nhưng mà đi đâu tìm cái biết đó! Chính trong bạn có rồi, có sự sáng suốt, có sự thanh tịnh, mà các bạn không trở về với sự sáng suốt và sự thanh tịnh thì các bạn là người sợ chết!

Cho nên người tu tại thế, đối với cái chuyện chết chóc chuyện tầm thường! Vì họ đến đây họ mượn cái thể xác qui tụ một điểm son của Thượng Ðế mà thôi! Ðể họ học! Họ chấp nhận sự giáo dục của Thượng Ðế bất cứ ở tình cảnh nào! Các bạn bị giết đi, nhưng mà tâm linh các bạn : đây là bài học, cảm ơn người đã giết tôi! Cảm ơn Thượng Ðế đã cho tôi tiến lên một bước nữa! Rất rõ rệt! Cho nên người tu học luôn luôn bị tai nạn! Vì người muốn đem sự thật cho tất cả mọi người nhưng mà sự tăm tối kia nó sẽ tấn công! Nhưng nó tấn công được cái gì? Tăm tối chỉ tấn công sự tăm tối mà thôi! Còn sự sáng suốt là vĩnh lưu của mọi cá nhân tu học!

Cho nên chúng ta bất chấp và chúng ta chẳng phá hoại ai! Chúng ta biết thương yêu và khai thác những gì sẵn có, sự ngu muội của chính mình, để cống hiến cho tất cả mọi người! Ðó mới là đúng đường lối tu học! Ðừng cho ta là chánh và chê đó là tà! Chúng ta vỏn vẹn đọc cuốn sách, học mấy câu văn chương sự thành tích của người khác mà thôi! Chớ kỳ thật chưa thực hành, tâm thức chúng ta chưa thực hành! Tu mấy chục năm chưa có cái gì hết! Rồi tự phong chức cho mình, làm rối loạn tâm thần của chính mình mà thôi! Khi phong chức là giới hạn mức tiến! Và chúng ta sống hòa đồng vui vẻ thì các bạn thấy, các bạn sống trong bình đẳng vui vẻ, các bạn thấy các bạn không? Càng ngày càng ngu, càng ngày càng học thêm!

Dừ trình độ nào ở thế gian, các bạn mà chịu tu trở về với thanh tịnh các bạn thấy càng ngu! Càng chưa thanh tịnh, thì các bạn cần học thêm không? Lúc các bạn học thêm thì các bạn tiến thêm! Mà xung quanh các bạn đâu có ghét các bạn! Vì các bạn người chịu học, ai cũng thương, ai cũng giáo dục, ai cũng giúp đỡ, ai cũng xây dựng, ai cũng vì bạn! Hỏi cái an ninh của Tình thương có giá trị không các bạn? Chúng ta đã nguyện làm một chiến sĩ của Thượng Ðế, sẽ gánh vác và chịu đựng! Ngày nay ngài kêu con phải chết như vậy để lưu lại lịch sử tại thế, thì con phải làm! Vì chúng ta trung thành với Ngài để tiến thân, xây dựng một cơ đồ lớn rộng cả càn khôn vũ trụ để cho nhân loại tương lai được đạt tới cảnh siêu văn minh!

Tại sao chúng ta có hạnh hi sinh không chịu hi sinh? Phải hi sinh để chúng ta tiến! Con thú đã từng hi sinh cho chúng ta, cọng rau đã từng hi sinh cho chúng ta! Và chúng ta đã tập trung những phối hợp đó và tâm thức chúng ta không hi sinh thì chúng ta thật sự là người có tội đối với vạn linh đã vì ta! Cho nên những chuyện gì xảy đến cho các bạn, các bạn đừng sợ và đừng đổ thừa! Các bạn chỉ thầm làm thinh, cảm ơn Thượng Ðế! Thượng Ðế cho con học bài này, con phải học và con cố gắng học và con chẳng cầu xin cho con qua bây giờ! Càng học dài dài thì dũng chí của con càng dầy đậm hơn, càng mạnh hơn, càng sáng suốt hơn! Cho nên phải chấp nhận, phải học, nếu không học thì không bao giờ tiến!

Cho nên tôi đã cắt nghĩa, chính bản thân tôi đã học rất nhiều, nơi các bạn và chính các bạn đã giáo dục tôi vô cùng, trên khắp các nơi, mọi người đều giáo dục tôi! Thành khẩn cảm ơn các bạn! Tôi đã từng nói rằng thâu đêm nhiều khi tôi còn quỳ lạy các bạn và cảm ơn các bạn! Những người nào khích động tôi, giáo dục tôi càng nhiều tôi càng mang ơn! Và tôi càng phải học! Rồi cái ơn đó tôi phải ráng tu nhiều hơn tôi mới trả ơn được! Nếu tôi không tu, không vì mọi người tôi không trả ơn cho các bạn!

Cho nên các bạn hiểu điều này, ngày hôm nay tôi vẫn đã và đang học trên hành trình như các bạn chứ tôi không phải có địa vị cao hơn các bạn và không xưng danh giỏi hơn các bạn! Tôi là người ngu muội, khai thác sự ngu muội của chính tôi, để cống hiến cho các bạn! Cho nên hằng tuần có lời nói của tôi! Vì mỗi tuần tôi đều kiểm điểm qua sự tu học của tôi! Chứng minh đời lẫn đạo và để cho các bạn thấy sự thật là gì? Giá trị vô cùng nằm đâu, thanh tịnh là gì? Ðộng loạn là gì, quán thông là gì?

Ðó cho nên chúng ta lại có cơ hội học thêm nữa! Cho nên hôm nay tôi rất vui vẻ để đón tiếp các bạn nơi đây! Dù không gặp tôi nhưng mà âm thinh tôi vẫn truyền cảm và chúng ta trong tâm thức mọi người chúng ta, vừa nghe vừa trao đổi, có câu hỏi và có câu trả lời! Cho nên chúng ta vẫn vui trong vườn hạnh của Thượng Ðế, ôm lấy nhau, thương yêu mãi mãi, dù có mặt hay không có mặt! Hạnh hi sinh chúng ta phải vun bồi đến cao độ! Ngày nay chúng ta còn sự hiện diện của thể xác tại thế, nhưng mà ngày mai thể xác này sẽ bị hủy hoại bởi một cái tình cảnh nào đó, thì chúng ta phải nhớ nhung, nhớ nhung trong xây dựng để tiến hóa! Rốt cuộc sự cứu cánh, sự nhẹ là đi lên trên và sự nặng thì ở dưới! Rõ ràng như ban ngày, cố gắng đi các bạn ơi! Chúng ta đồng thiền đồng tiến! Vui trong tâm thức ta, ta hiểu ta, ta tìm ta và ta giải tỏa những sự mê chấp của chính ta!

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay./.

                                  Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên