• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size
50_Tựu Tan Dũng Tiến

Lương Sĩ Hằng

Tựu Tan Dũng Tiến

Thưa các bạn,

Hôm nay tôi được vui tái ngộ các bạn nơi đây đúng theo chương trình đã qui định, tại Washington DC, để tìm nơi đó những đạo hữu rất kính mến và cũng nguyện xây dựng tâm linh cho chính mình. Mọi người đều hoan hỉ trong thời gian ngắn ngủi và đã phát tâm dự định tổ chức những kỳ họp mặt sắp tới hằng tuần để nghiên cứu phương pháp công phu của Pháp Lý Vô Vi và phát tâm sẽ tổ chức một Hội Ái hữu Vô Vi tại vùng đó.

Mọi người đã nghe qua những lời thuyết giảng và đã thấy rõ trách nhiệm của chính mình phải tự xây dựng tâm linh của chính mình và sẽ tìm hiểu thâm sâu hơn để sớm thức tâm trở về với căn bản của chính mình. Cho nên mọi người đã thực hiện tu về phương pháp pháp lý này và tu cho mình , tìm tàng khả năng sẵn có của chính mình. Cho nên chúng ta không còn yếu hèn nữa và chúng ta không còn đổ lỗi cho một ai ngoài chính ta, vì chúng ta đã trì trệ và không chịu trách nhiệm lấy mình thì không bao giờ tìm thấy khả năng sẵn có của chính mình.

xnv

Ngày nay các bạn không nhiều thì ít cũng đã ý thức rõ, chính ta đã có khả năng chúng ta mới thực hiện cái phương pháp này. Phương pháp này do khả năng sẵn có của chính mình. Mỗi người tự làm chủ lấy thể xác, tự khai triển tâm linh học hỏi tới vô cùng. Không có lý do gì chúng ta còn trách móc Trời Phật, đổ lỗi cho đấng Tạo Hóa. Chúng ta đã có gia cang, có thể xác, có tâm linh, chúng ta được trọn quyền tự do khai thác để đi tới vô cùng. Không có lý do gì trì trệ nữa và đổ lỗi cho bất cứ một ai. Chúng ta nên trách ta hơn trách người khác, vì chúng ta đã phát tâm thực hành là phải thực hành cho đến cùng và chúng ta ý thức rõ là chính ta phải cứu rỗi lấy ta mới là đúng. Còn bằng không chúng ta không nên tu, vô ích, phí công và không tìm tàng được khả năng của chính mình, thì chúng ta không làm.

Chúng ta phải cương quyết thực hành cho kỳ được để tìm tàng khả năng sẵn có. Thì chúng ta sẽ có bộ óc sáng tạo tốt đẹp, hòa hợp cả càn khôn vũ trụ trong chương trình xây dựng tiến hóa vô cùng. Chúng ta không viện một lý do gì hơn là sửa mình để tiến, để hiểu thực chất sẵn có của chính mình, Các bạn các ở các nơi cũng vậy, có một số người cũng noi theo gương hành động của tôi và xét quá trình của tôi và thấy rõ sự thực hành của chính tôi đã đạt kết quả hằng tuần để cống hiến cho các bạn từ âm thinh, hành động, tư tưởng. Không nhiều thì ít, các bạn cũng đã cảm nhận được, thì chúng ta phải làm thế nào? Chúng ta có khối óc tự động và sáng suốt từ lâu chứ không phải mới đây. Hôm nay chúng ta mượn cái pháp này, do đâu mà có? Có phải khối óc tự động cũa loài người đã thức giác, đã tìm ra lối đi cho chính họ. Bây giờ chúng ta là người kế tiếp phải thực hiện để tìm ra lối đi cho chính ta.

Cho nên các bạn đã thấy rõ và phải thực hành, tuần tự, đời đạo song tu, rồi các bạn mới thấy rõ rằng, khả năng các bạn có, không ai có thể gạt gẫm các bạn được, không ai xão trá các bạn được. Nhưng mà chính bạn có quyền gạt gẫm và xão trá các bạn, thiếu thực hành, nói dũng mà không làm dũng, nói hành mà không hành, thì đâm ra lười biếng và trì trệ. Lỗi đó lỗi chính của mỗi cá nhân, không phải lỗi của đấng tạo hóa, không phải lỗi của Trời Phật đã thành công, mà cũng chẳng phải lỗi của nhơn quần. Chính lỗi do sự tối tăm của chính mình.

Chúng ta tu để làm gì? Ðể dẹp bỏ sự tối tăm! Cho nên chúng ta phải trì chí thực hành, để đem lại sự sáng suốt cho chính mình, không vun bồi sự tối tăm nữa, không vun bồi sự động loạn nữa. Nhưng mà vun bồi sự thanh tịnh và sáng suốt sẵn có của chính ta. Thì các bạn đã thực hiện trong nguyên lý của Nam Mô A Di Ðà Phật, Soi hồn, Pháp luân, Thiền định. Đó là các bước vào nắm lấy cái chìa khóa để tiến tới các nơi các giới, từ đời qua đạo và bất cứ nơi nào ở tương lai cũng nằm trong nguyên lý đó mà thôi. Cho nên chúng ta phải dày công, muốn có một chiếc chìa khóa tốt đẹp thì phải dày công thực hành. Chứ không có sự mong chờ ảo thuật mà để gạt gẫm lẫn nhau. Ðiều đó trong thế hệ văn minh này không chấp nhận!

Nhưng mà người thực hành phải tự kiểm chứng, tự sáng tạo trong cái nguyên lý vô cùng của Trời đất, đã đi tới đóng góp trong siêu văn minh của Thượng Ðế, đã an bang cho mọi nơi mọi giới khắp cả càn khôn vũ trụ, chỉ chờ mong sự thực hành của chúng ta để đón tiếp lấy sự ân ban của Thượng Ðếmà thôi. Nhiều người tại thế nói không có Thượng Ðế, không có Phật, không có Tiên, người chết rồi là hết, chẳng có gì quan trọng! Vậy chúng ta cái moteur chăng? Chúng ta là một bộ máy bằng sắt chăng? Bộ máy bằng sắt có thể đập bể và có thể tái lập ngay trước mắt chúng ta được, nhưng mà con người có thể giết đi và tái lập lại không được! Vây ai có khả năng?

Nhiều khi các bạn đạng sống trong tánh ô trược và tăm tối, tưởng là đường lối đúng, nhưng mà quên sự sai của chính mình, chính bản thân thể xác của các bạn muốn đi đặt một cái khuôn mẫu như vậy và hành động như vậy, không có được. Thì ai đã làm và ai đã xây dựng, ai đã vun bồi, ai đã nuôi dưỡng? Chúng ta nên nghiền ngẫm sâu một chút, thanh tịnh một chút, bình tâm một chút, không nên ngu muội nữa, không nên cho đó là không có.

Hơi thở của các bạn và thời gian sống động của các bạn, ngày nay không nhiều thì ít các bạn cũng hiểu được, chúng ta bị giới hạn bởi Thượng Ðế, bởi đấng cao cả đối với thể xác. Còn tâm linh chúng ta, là được điêu luyện tới vô cùng. Cho nên chúng ta phải ý thức rõ và công phu tự luyện, gom góp phần thanh khí cao cả vô cùng đó, rồi vun bồi trong cái thức sống động, hồi sinh bất diệt, nhiên hậu mới ảnh hưởng được người khác. Khi các bạn thanh tịnh rồi, các bạn nghe âm thinh của một người khác, các bạn mới thấy rõ trình độ tiến hóa của chính họ. Mà chưa khai thông nội tạng, chưa khai thông ngũ uẩn, thì sự hằn học, nghi nan, trì trệ phải về với các bạn rất nhiều. Mọi việc cũng mong người khác làm cho mình. Ở đời học bản chất lười biếng, về đạo cũng tiếp tục sự lười biếng đó để người khác độ cho ta chứ ta không chịu hành. Hỏi những đấng trọn lành đó cần phải làm điều đó cho ta không? Rất cần! Ðể xây dựng chúng ta, ngài mới ban ánh sáng cho chúng ta, ngài mới ban hơi thở cho chúng ta, mà chúng ta không biết hổ thẹn, lại đòi hỏi thêm nữa, chừng nào chúng ta mới có cơ hội tiến hóa. Cầu xin mãi mãi, muốn đủ thứ nhưng mà không hành thì chừng nào mới đạt pháp? Chừng nào mới thành đạo?

Phần đông tại thế gian mang danh tu mà thiếu tu, vì bản chất lười biếng vun bồi mãi mãi, hứa hẹn mãi mãi, thực hành không được bao nhiêu, rồi đâm ra càng ngày càng lụn bại và chậm tiến. Các bạn không thấy rõ sự tối tăm của chính bạn và tưởng các bạn đã sáng suốt rồi, thành ra tạo sự trì trệ không tiến hóa. Rồi không tiến hóa, rồi các bạn thấy tương lai nó thế nào? Không thu gọn được hành lý khi các bạn lìa thân, thì các bạn phải chuốt lấy sự đau đớn trong giờ phút lâm chung. Cho nên nhiều bạn nghe nói: Ông Tám nói như vậy, nhưng mà không sao tôi vẫn khỏe. Ðến một ngày nào các bạn lâm vào trong một giường bệnh, đến một ngày nào các bạn thấy được cái huyền vi của Trời đất, các bạn mới tiếc uổng cho cái công trình làm người mấy chục năm không chịu thức giác.

Cho nên chúng ta đã tu và đã hành, đã dùng cái pháp khử trược lưu thanh: Soi hồn, Pháp luân, Thiền định hiện tại, cứ giữ bấy nhiêu đó để đi tới. Và các bạn tin chắc rằng có người đi trước, có kẻ đi sau, trật tự dẫn tiến, lúc nào cũng có người đánh thức tâm linh của các bạn. Như tôi đã phân tách trong từng gia đình các bạn, là thầy, giáo dục dẫn tiến tâm linh của các bạn trong chu trình kích động và phản động hằng ngày hằng giờ hằng phút, để cho các bạn thức giác sự sai lầm của chính bạn từ nhiều kiếp, nhiên hậu mới rõ cái pháp tu là quan trọng. Trước kia chúng ta ăn càng nói ẩu, ngày nay lần lần chúng ta thấy rõ rồi, tất cả đều có nguyên do, từ một vật gì qua ta đều có nguyên do và đều có thời gian, chứ không phải khi không mà nhảy đến đâu. Có qui định thời gian để cho chúng ta học hỏi, chúng ta học bài và chúng ta trả bài. Chúng ta không có thể từ chối được, hoàn cảnh của đời xoay chuyển trong thức của chúng ta cũng vậy, cũng phải có thời gian. Cho nên phải có trình độ!. Cho nên mỗi người cũng mắt, mũi, tai, miệng mà khác nhau. Người nào có tu mặt mày sáng suốt, phát quang, người lười biếng tối tăm và thích tranh cãi. Cái đó các bạn cũng có thể chứng nghiệm được những người tu đến ngày nay cũng thấy rõ điều đó! Cho nên các bạn đã thức tâm và trì niệm lục tự Nam Mô A Di Ðà Phật, để thấu đáo nguyên lý của lục tâm, khai thông sáu điểm này rồi các bạn mới thấy rõ rằng: Nhất lý thông, vạn lý minh! Thông suốt vô cùng ! Ði đâu các bạn cũng có thể xử dụng được, rất đơn giản mà nó là rất cao siêu. Và đạt tới vô cực siêu nhiên cũng là nằm trong nguyên lý đó!

Chúng ta thức giác rồi, chỉ có hành, không biết nói gì hơn là hành! Lý thuyết thì rất nhiều, tràn ngập trong tư tưởng của các bạn, không chỗ chứa. Sự giải thích cũng tràn ngập trong tư tưởng các bạn nhưng mà vẫn sai lầm, là tại sao? Tại sự tăm tối và trì trệ, trình độ thực hành quá ít. Có người ngồi được một tiếng, hai tiếng nói hay, nhưng mà không có bao nhiêu, rồi lại thụt lùi trở lộn lại, rồi núp trong tánh, gây sự tăm tối cho chính mình không hay, tự gạt mình không hay, rồi xưng là ta đây. Cho nên cái chuyện đó thường nhật của người hành pháp Vô Vi, đụng phải và thấy rõ.

Cho nên chúng ta rất hãnh diện có cái pháp này. Ban đầu chúng ta thực hành, chúng ta thấy đạt được một tiếng, sau này được hai tiếng, rốt cuộc không còn tiếng nào, chúng ta lại thức giác, tại sao tôi yếu hèn như thế này? Tại sao tôi lại có thể chậm trễ như thế này? Ðể chuốc lấy sự nan giải của nội thức. Bây giờ tôi thức giác. Cho nên nhiều bạn cũng có tu giai đọan đầu, gấp ghê lắm, thích lắm, thực hiện nhiều nhưng mà rồi lại chán nãn, cái đó cũng chưa biết tại sao tôi chán nãn. Khi các bạn bước lên một giai đoạn điển giới, mà từ hồi nào giờ các bạn chưa sống qua điển giới, thì các bạn ở trong chu trình bỡ ngỡ, tiến không tiến, thối không thối. Tôi là người đi trước, tôi đã qua giai đoạn đó, cho nên tôi phải chỉ, khuyến khích các bạn.

Trong lúc các bạn ngộ sự tối tăm trong cơ tiến hóa đó và chỉ nắm lấy và thực hành tiếp tục nữa, không lâu lại giải tỏa và lại sáng suốt thêm. Hỏi các bạn đã làm gì? Các bạn đã thực hành trong kinh vô tự, thầm tu thầm tiến, chứ không phải thầm tu thụt lùi, không có! Không tu thì thụt lùi! Đó cho nên, còn ở đời hằng ngày chúng ta không nên nghĩ quá khứ nhiều và không đặt khởi điểm của tương lai. Chúng ta phải giữ tâm không để thực hành mọi sự việc từ sáng đến tối, thì các bạn sẽ gặt hái tốt đẹp vô cùng. Vạn sự khởi đầu bởi nhứt không, các bạn đã thấy rõ rồi, thì chúng ta nắm cái không làm chủ đích để khai triển mọi sự việc của trần gian, nhiên hậu ảnh hưởng những người kế tiếp.

Nếu chúng ta cứ nghĩ về quá khứ thù hận thì động và chúng ta nghĩ về tương lai thì cũng động, và cái hiện tại chúng ta bỏ không làm. Cái hiện tại chúng ta phải giữ tâm không là sáng suốt, mới làm được mọi sự việc, mới thâu gặt được kết quả tốt đẹp cho nội thức. Chúng ta không còn cạnh tranh vô lý mà chúng ta còn sự thực hành, trung dung tiến hóa tới vô cùng. Thì chúng ta mới thấy rõ thực chất và khả năng của chính mình, thanh nhẹ vô cùng và làm việc rất nhiều. Còn nặng trược hằn học đấu tranh lại làm việc rất ít, than ván chừng nào lại thụt lùi nhiều chừng nấy. Thanh nhẹ, vui vẻ, chấp nhận tiến hành, lại gặt hái rất nhiều. Lúc đầu mỗi ngày tìm một việc để khai triển nội thức, rồi lần lần chúng ta mỗi giờ tìm một việc, lần lần mỗi phút mỗi giây chúng ta đều tìm được một sự sáng suốt khai triển, thì mới thấy rõ khả năng của chính mình. Còn tu mà không tìm tàng khả năng sẵn có của chúng ta thì tu làm gì? Ðể nhờ sự hộ độ của Bề Trên, mấy nghìn năm rồi, chư Phật đã thành công có vị nào đã hộ độ chúng ta đâu? Chúng ta phải tự hộ độ, chúng ta có khả năng khai triển để đi tới, vạn linh phối hợp thành thể xác này mà chúng ta không hộ độ cho nó tiến hóa, hòa đồng, làm sao chúng ta trình diện với chư Phật, chư tiên?

Những vị đã thành công rất thương yêu chúng ta, kêu chúng ta là các con: “Các con nên hiểu các con nhiều hơn, các con nên thức giác, các con nên tu luyện, các con nên trở về với thanh cảnh đời đời bất diệt”. Những vị đó rất từ tâm, thương yêu chúng ta, xây dựng chúng ta, mới kêu chúng ta là các con. Muốn bảo bọc chúng ta nhưng mà chúng ta lại ngỗ nghịch, cho chúng ta là hay, cho chúng ta là sáng suốt, cho chúng ta mạnh hơn tiên Phật, thì chúng ta chuốt lấy sự đau khổ và trì trệ. Ngày hôm nay chúng ta có cơ hội huynh huynh đệ đệ, tương hội hằng tuần để trao đổi, trao đổi cái gì? Bánh trái ư? Không! Trao đổi trong nội thức của chúng ta. Có duyên lành tái ngộ, có duyên lành mới khai triển được những lý thuyết vững vàng, để thấy rõ chơn trạng và khả năng của mọi người. Chúng ta mới thấy rằng cần đóng góp hơn là trì trệ.

Cho nên hằng tuần chúng ta lại có cơ hội được tái ngộ, rồi đây tôi sẽ tạm xa các bạn một thời gian, đi đây đi đó để học hỏi thêm, cũng như sẽ trau đổi thêm với các bạn tu khắp thế giới, tùy theo nhu cầu của mọi nơi mọi giới, và để thực hiện sự sáng suốt cho chung ở tương lai. Các bạn được gần tôi nhiều hơn, nhưng rồi cũng sẽ xa tôi nhiều hơn. Đó là luật quân bình trong chu trình học hỏi,để chúng ta thấy rõ mỗi người phải chịu trách nhiệm thăng hoa tâm tư sáng suốt của chính mình.

Mọi người ý thức được như vậy. Cũng như những bạn đạo ở Việt Nam hiện tại thấy rõ, lúc gặp ông Tám vui vẻ, bây giờ xa ông Tám mình phải làm thế nào? Những câu khuyến khích, những hành động trước mắt của người đã lưu lại trong tâm thức, in sâu vào trong não hải của mỗi người. Bây giờ các bạn đó mới đứng vào vị trí thực chất và tìm lối thoát cho chính mình, sau sự ảnh hưởng của ông Tám. Càng ngày càng ý thức rõ, và thực hành, thì những vị đó tuy xa tôi, nhưng mà không bao giờ xa tôi, gần với tôi và sống với tôi bất cứ trong giờ phút nào. Chúng tôi đã từng trao đồi bằng thư từ, bằng khả năng sẵn có của chúng tôi, bằng thanh quang sẵn có của Thượng Ðế đã hòa hợp một lượt của chúng tôi, kẻ đông người tây, chúng ta đã đồng học, đồng tiến. Ban đầu ,còn bận bịu, còn nhớ thương, còn khóc lóc. Nhưng mà nhờ đó rồi mỗi ngày sẽ càng mạnh dạn hơn, đứng lên để thấy rõ thực chất và khả năng của chính mình, hãnh diện được đóng góp, hãnh diện được thấy rõ, ta có thể tạo thế quân bình cho tư tưởng của chúng ta. Thấy rõ thanh điển là gì? Trược điển là gì? Chấp là gì? Mê là gì? Cho nên giữ lấy cái tâm tư trung dung.

Tuy những bạn ấy không có ăn như chúng ta, không có nhiều vật chất hổ trợ như chúng ta, nhưng mà khối óc tự động của người vẫn trường sanh, vẫn hòa hợp với thinh không đại định, vẫn tiến hóa trong tuần tự, dù hoàn cảnh khắc khe cho đến mấy. Nhưng mà tâm tư của người không rời Thượng Ðế, không rời sự siêu nhiên đã hổ trợ hằng giờ hằng phút cho người. Người dòm lại thể xác là tạm, dòm lại mặt mày là giả, xét nội thức là chơn. Chúng ta ở nơi vật chất, chưa ai lâm vào hoàn cảnh đó. Nhưng cũng có một số đau khổ, vày xéo bởi tình cảnh, bởi hoàn cảnh, do cái bản chất chấp mê. Chấp, nghĩ chuyện quá khứ, đặt khởi điểm của tương lai, rồi quên mình, rước động và đau khổ mà thôi.

Cho nên hôm nay tôi nhắc nhiều về vấn đề đó để các bạn buông bỏ tất cả, rồi các bạn mới làm việc cho tất cả được. Nếu các bạn còn ôm ấp quá nhiều phức tạp động loạn thì không biết kiếp nào các bạn mới đạt được sự thanh tịnh. Ngày hôm nay chúng ta rất nhiều tài liệu, rất nhiều hoàn cảnh ở xung quanh chúng ta, chúng ta được đọc những lời tha thiết đau khổ và chúng ta đã ý thức được sự đau khổ đó là dẫn tiến tâm linh của người bằng cách nào? Rồi chúng ta lại được đọc qua và được nghe qua những sự chịu đựng vô cùng của con người, khả năng của con người tại chỗ thiếu thốn, chúng ta thấy rõ, chúng ta muốn dấn thân vào đó để học hỏi, để giải nghiệp, để khai triển tâm linh sẵn có của chính mình.

Cho nên nhiều vị đã ra đây cũng ý thức và cũng chịu tu. Nhưng từ giai đọan một. Các bạn phải mở, mở lần lần, mở trong sự đau khổ yêu thương, các bạn mới có thể thực hiện được tình thương và đạo đức vững vàng ở tương lai. Cho nên chúng ta không còn sự cầu xin động loạn nữa, nhưng chúng ta lại thực hành đề đi đến sự sáng suốt. Nói hai chữ sáng suốt rất dễ, nhưng mà lấy đâu làm sáng suốt, lấy đâu làm tiêu chuẩn? Khi trong tâm khảm các bạn được thanh tịnh, các bạn mới thấy rõ, đó là sáng suốt. Ai có thể an ban sự thanh tịnh đó cho bạn? Chính bạn thực hành rồi mới gặt hái được, sau cơn khóc lóc, sau cơn đau khổ, rồi các bạn tìm lại sự thanh tịnh, thanh nhẹ của nội thức. Cho nên sau bão bùng nguy hiểm là có giờ giấc bình minh. Cho nên chúng ta phải thực hành đi sâu hơn nữa, đi nhiều hơn nữa, đức Thích Ca đã hi sinh cái thể xác này và để tìm ra “tứ đại giai không”, đã ban rãi sự thanh tịnh khắp nơi, khắp giới, cùng đi với chúng ta, hỏi lấy bằng chứng gì mà cùng đi với chúng ta? Chúa đã ban thanh tịnh cùng đi với chúng ta. Khi chúng ta đau khổ, chúng ta lại biết kêu Trời kêu Phật, đó là Ngài cùng đi với chúng ta, mà chúng ta không chịu đi là chúng ta không chịu trở về với sự thanh tịnh sẵn có của chính mình.

Cho nên chứng ta lại động loạn thêm, nhiều khi chúng ta hỗn loạn chửi Phật, chửi Tiên, chửi cả ông Trời. Rồi lại thấy mình cô đơn, thấy mình tăm tối, thấy mình chậm tiến, rồi muốn hủy hoại bản thân này. Đó là đường lối trừng phạt của Thượng Ðế rất rõ ràng. Các bạn có thể đưa tâm thức các bạn xuống địa ngục và cũng có thể xây dựng tâm thức của bạn đến vô cùng. Cho nên chúng ta càng tu, càng hiểu sự thanh tịnh là quí giá. Cho nên chúng ta phải dày công thực hành, khứ trược lưu thanh, và đem lại thử phải đã thanh chưa? Cho nên nhiều bạn đã và đang bị thử. Ðược một chút thanh tịnh là phải bị thử ngay trong gia cang của các bạn, lời nói và hành động của các bạn bị đả kích kịch liệt, để xem thử bạn có thanh tịnh không? Rồi để cho các bạn thấy rõ rằng, Vô Vi đã và đang làm việc và đang dìu tiến các bạn ở chỗ nào?

Cho nên cái phương pháp công phu này, thấy rằng tôi ngồi xa ông Tám, soi hồn, pháp luân, thiền định ổng biết khỉ gì? Nhưng mà không phải quyền năng của ông Tám, đó là huyền vi của Vô Vi, nó nằm trong thức các bạn. Nó có thể thưởng các bạn và có thể phạt các bạn, nếu các bạn làm sai và trì trệ, thì các bạn sẽ chuốt lấy sự bực bội trong nội thức. Lúc đó các bạn vững vàng, ông thầy trong bạn, ngay trên đỉnh đầu các bạn, không bao giờ bỏ các bạn, dù các bạn sống trong một hoang đảo đi nữa, các bạn cũng liên kết với Thượng Ðế. Trời còn, thanh khí điển còn, Vô Vi còn. Trời mất, thanh khí điển mất, Vô Vi mất! Thì các bạn thấy không bao giờ mất. Mảnh đất này có thể mất, nhưng mà khối thanh nhẹ không bao giờ mất. Cho nên chúng ta đừng ôm lấy sự kích động của ngoại cảnh,. như sự chiến tranh hù nhát, mà làm cho tâm linh chúng ta bơ vơ đau khổ, theo dõi thời cuộc nhưng mà kết quả chẳng có gì cho ta và cho người. Thì chúng ta không nên theo! Chúng ta nên theo sự thanh tịnh sẵn có của chính mình để hòa tan trong sự thanh tịnh đời đời bất diệt của nội thức. Ðiều đó chúng ta nên làm. Chúng ta đang khao khát thanh tịnh, không khao khát sự động loạn. Sự động loạn chúng ta có thừa, có dư, có thể cho người khác. Chúng ta không cần thiết sự động loạn nữa trong giờ phút này. Các bạn đã làm cha mẹ, rước biết bao nhiêu sự trần trược động loạn vào nội thức. Ngày nay các bạn biết xây dựng cho thanh tịnh. Các bạn đang khao khát sự thanh tịnh, các bạn phải tìm tàng sự thanh tịnh mới thấy hạnh phúc của Thượng Ðế đã ân ban cho các bạn. Cho nên chúng ta không nên chấp trong cái hình ảnh nữa, nhưng mà chấp chúng ta phải hòa tan trong cái thức đời đời bất diệt mới là thật sự người tu, học dũng rõ ràng, không còn sợ sệt, tiến mãi mãi, tiến tới vô cùng.

Khi các bạn thanh nhẹ, các bạn ngồi trên chiếc xe hơi, các bạn thấy sung sướng vô cùng. Các bạn đang ngồi trên sự đóng góp trí khôn của loài người, trí khôn đó ở đâu? Thượng Ðế đã ân ban và chính Ngài đã hổ trợ, sung sướng vô cùng. Nếu các bạn thấy các bạn là thanh nhẹ, thì đương nhiên cảnh thiên đàng trong nội thức các bạn đã xuất hiện ra, du dương sung sướng vô cùng. Ở đây, nơi vật chất, có xe hơi. Ở quê nhà có hai bàn chân, các bạn cũng vẫn hãnh diện. Những bạn đã đi từ bước một, mà ở trong thanh tịnh thì những bạn đó còn được học nhiều hơn chúng ta và sớm thức hơn chúng ta nữa.

Thấy sự huyền diệu cao cả của Trời Phật đã ân ban cho người, được qua từ giai đoạn một, đau khổ này, nguy hiểm kia vẫn vượt, tâm thức vẫn bừng sáng, chấp nhận, không vì thiếu thốn mà đau khổ nhưng mà thiếu thanh tịnh mới thấy đau khổ. Cho nên những vi ấy không có xe hơi như chúng ta, không có vật chất nhiều như chúng ta nhưng mà những vị ấy tu và hiểu Thượng Ðế thì những vị ấy được giải nghiệp trước chúng ta. Không có đem nghiệp bám vào thân vào thức nữa. Ðược giải tỏa, thanh nhẹ, sung sướng vô cùng. Cho nên chúng ta càng tu, càng thấy cái chuyện hay ho huyền vi của Trời Phật đã và đang sắp đặt cho mọi tâm linh trong chu trình tiến hóa. Chúng ta mới nhìn nhận rằng thức hồi sinh là thức tiến hóa. Phần hồn chúng ta có sự hiểu biết, đó là thức hồi sinh. Nhiều phần hồn đang ngự trị trong thể xác, nhưng mà không biết là không thức. Mà nhiều phần hồn đã tu và thấy rõ ràng ta đang ngự trị trong thể xác ô trược và đang điêu luyện cho thể các này tiến tới tinh vi và sáng suốt hơn . Thì chúng ta không một người mà chúng ta hai ý thức: một ý thức hòa tan với Thượng Ðế và một ý thức trì trệ trong thể xác này.

Và sự sáng suốt hòa tan với Thượng Ðế là có trách nhiệm dẫn tiến sự trì trệ này. Cho nên mới thấy rõ rằng chúng ta có quyền năng đang cai quản cái tiểu vũ trụ này. Và chúng ta phải chịu trách nhiệm dẫn tiến vạn linh trong cơ thể, rồi mới hòa tan với mọi nới mọi giới, thông suốt vô cùng. Càng tu càng thấy rõ, càng tu càng minh triết, thì ý chí chúng ta mới đạt tới cảnh vô cùng, an vui hạnh phúc. Cho nên các bạn không nhiều thì ít, cũng đã gặt hái, cũng đã thực hành. Nhưng mà tôi nói trước cho các bạn biết rằng, một thời gian nào đó rồi sẽ chán đi, là vì sao? Vì đã đi lên được một giới khác, nên các bạn đừng cho cái chán đó là thất bại. Các bạn tin rằng các bạn đã bước qua một cái giới khác và sau cái chán đó các bạn trì chí thì các bạn sẽ đạt sự thông suốt và hãnh diện được vượt qua, trở về với căn bản sẵn có của chính mình. Lúc đó các bạn mới quí cái đạo pháp và các bạn mới từ tâm đi phổ biến cho nhân quần, không vụ lợi. Vì các bạn đã có một nơi tốt đẹp hơn, các bạn đã đượd hưởng thanh khí điển của Trời Phật trực tiếp và thấy rõ sự gián tiếp của những người trì trệ tại thế. Thì chúng ta có phận sự dìu tiến và giúp đỡ họ. Cho nên tôi nói, một truyền mười cũng đủ rồi. Cứ đi như vậy thì chúng ta sẽ có một thiền đường lớn rộng và chúng ta có thể xây dựng cho mọi nơi mọi giới.

Ðể tránh cảnh lầm than chém giết vô lý mà chả ai giết được ai. Tức giận nói vậy chứ hồn bất diệt làm sao giết. Cho nên cái luật luân hồi vẫn có, hóa hóa sanh sanh vẫn còn, bom nguyên tử xuống đi nữa rồi mãnh đất đó cũng lại phì nhiêu trở lại. Các bạn đã thấy rõ ràng, bom đạn đã cày trên mãnh đất của chúng ta, rồi nó cũng vẫn hồi sinh. Những kẻ độc ác đã làm nhiều điều bất chánh rồi nó cũng phải buông xuôi với mười ngón tay sẵn có của nó. Cho nên chúng ta thấy rõ chúng ta không lo, chúng ta chỉ lo sửa mình, lo xây dựng, lo tiến hóa giữ không làm đích, mới thấyrõ Thượng Ðế là ai, mới thấy rõ sự quí giá thành công của chư Phật chư Tiên ở điểm nào. Cho nên quí vị không phải là thế giạn có thể tạo cái gì được đâu. Tôi rất kính trọng và quí mến nhơn loại vì tôi thấy nhơn loại tiến hóa không ngừng, tâm thức được xây dựng, huyền diệu vô cùng. Quí vị được nghe qua tôi nói trong cái âm thinh phân tách cho quí vị hiểu quí vị. Thì cảnh tiên, cảnh Trời, cảnh Phật nó đâu có xa quí vị, nếu quí vị chịu hành. Chúng ta thấy rõ phải thực hành, vui chấp nhận, chấp nhận để thăng hoa tư tưởng, chấp nhận để vượt qua mọi sự nan giải hiện hành chớ không phải từ chối mà tiến đâu. Chấp nhận mới là tiến hóa được!

Chúng ta đi qua một chỗ nào tăm tối, mà chúng ta trì chí chúng ta đi, rồi một chập nó cũng tới sáng. Thì hoàn cảnh của mọi người đều qua, lúc các bạn làm người, cơm cha áo mẹ không biết đâu mà rờ, nhưng mà ngày nay các bạn ra đã xã hội rồi , các bạn lại làm cha làm mẹ rồi, các bạn thấy xa hơn một chút nữa. Từ hồi nào giờ không biết tu, không biết cảnh tiên nhà Phật là cũng ở trong tối tăm. Rồi chúng ta tu, chúng ta trì chí, thì chúng ta được giải thóat, thấy rõ chưa? Cho nên cái công phu nó sẽ đem lại sự đóng góp tốt đẹp. Cho nên hôm nay chúng tôi trở về đây lại được cùng các bạn luận thuyết thêm, để tìm một lối thoát cho chung, huynh đệ tỉ muội của chúng ta khắp thế giới cũng đồng ý rằng không làm gì hơn là tự sửa mình trong chu trình tiến hóa để gặt hái những sự sáng suốt sẵn có của chính mình. Cho nên chúng ta hi vọng sẽ tái ngộ trong cái tâm thức của chúng ta, dọn mình sạnh sẽ để tương ngộ bất cứ lúc nào, nhiên hậu chúng ta mới tay nắm tay thực hiện tình thương và đạo đức, có điển để ân ban cho mọi nơi mọi giới cũng như Thượng Ðế đã ân ban cho chúng ta. Mà muốn có điều đó phải có sự dày công của chính mình.

Nếu không có sự dày công của chính mình không bao giờ có, chỉ đạt vấn đề ảo tưởng mà thôi. Thời đại bây giờ là thời đại gấp rút, phải thực hành mới trở vể căn bản chính ta, không còn ảo mộng, không còn những sự nhờ đỡ nữa, phải thực hành để đi tới, tôi đã khuyến khích các bạn bằng hành động của tôi, lời nói của tôi, chỉ chờ mong sự thành công của các bạn mà thôi. Rôi đây tôi sẽ tạm chia tay một thời gian, tôi tin tưởng rằng các bạn ý thức rõ sự dày công là quí giá, tôi ước mong ngày hội ngộ của kỳ tới sẽ vui nhiều hơn và đóng góp nhiều hơn trong cái thực hành xây dựng của chúng ta, rồi chúng ta mới tìm tàng thực chất của mọi người đã tự thức, cái đó là điều vô giá vô cùng quí báu nếu các bạn chịu thực hành, đem thể xác này, đem tâm linh này mà khám phá ra khả năng của chính bạn thì quí báu vô cùng, nhơn loại đang chờ đợi, đang tìm tàng thực chất của chính mọi người để cống hiến cho chung. Hôm nay chúng ta lại vui hơn nữa, các bạn đã có phát tâm đưa tôi đi cũng như mong tôi trở về thì chúng ta lại càng vui và sum họp trong tâm thức hằng đêm công phu của chúng ta nhiều hơn. Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay!

Qua mấy chục phút trong băng mà chúng ta đồng thiền các bạn đã thực hành về phương pháp này không nhiều thì ít cũng nhận được một phần điển rung rinh trên bộ đầu. Những người chưa thực hiện cũng được nghe qua và thấy đó và tự nhận thức là một thuyết mới nhưng mà không phải mới đâu, đây là chuyện cũ của mọi người. Chúng ta đã luân hồi nhiều kiếp tại thế gian,chúng ta đã đóng góp sự hi sinh trong càn khôn vũ trụ đã nhiều kiếp, ngày nay chúng ta vì sự động loạn, vì lý đời ngăn cách sự tiến hóa của tâm linh cho nên chúng ta cho đó là một thuyết mới nhưng mà kỳ thật là một thuyết cũ. Nếu chúng ta chịu trở về với sự thanh tịnh thì tất cả sẽ qui nguyên tốt đẹp. sự thanh tịnh chúng ta đã có từ lâu, chúng ta trước khi giáng sanh là ở trong nguyên căn thanh tịnh rút ra và đem sự sáng suốt phục vụ từ từng lớp cho đến ngày hôm nay từ trược tới thanh. Chúng ta đã ý thức rõ chúng ta đã đắm chìm trong nghịch cnh, trong sự đau khổ rồi chúng ta mới thấy rõ khả năng giải thóat của chính mình.

Tôi thấy mọi người đều làmcha mẹ đều đã dự trong nghịch cảnh, trong sự đau thương. Ngày nay cúng ta buông bỏ tất cả những gì mà đã nung nấu, mà đã ôm ấp, mà đã trử trong đầu óc của chúng ta. Chuyện đó không phải của ta và không cần thiết, nên bỏ nó đi một thời gian và trở về với cảnh hư không đại định như tôi đã thuyết ở bên trên “Vạn sự khởi đầu bởi nhất không”. Các bạn trở về với sự thanh không nhẹ nhàng thanh tịnh đó thì tất cả sự nan giải hiện tại không phải khó khăn đối với các bạn và cái mức tiến vô cùng của tương lai lúc nào cũng sống động trong tâm linh của các bạn. Cho nên chúng ta có cơ hội xa quê hương, được ngày đoàn tụ trong tình thương huynh đệ và nhận thức chúng ta là con của Thượng Ðế. Chúng ta đồng sống trong nhịp thở thương yêu và xây dựng thì ngày nay chúng ta phải nắm lấy cái đó để tiến tới. Một khối người nhỏ biết thương yêu nhau, còn hơn một khối người khổng lồ chém giết vô lý. Cho nên các bạn cứ bình tâm lo thực hành để ổn định thượng trung hạ của cái tiểu thiên địa của các bạn, tự chủ để thăng hoa, tự chủ để thấy rõ thực chất của chính mình, không nên vá víu bên ngoài quá nhiều rồi đâm ra tạo một vách tường lý thuyết mà không đi tới đâu được hết rồi ngăn cản bước tiến của chính mình. Thiếu dũng không hành, nói được không làm được. Ðàng này chúng ta không chấp nhận điều đó, hành đi rồi các bạn sẽ thấy, tôi hy vọng rồi đây các bạn có cơ hội trao đổi lẫn nhau, biết mình và chung sống trong quả địa cầu, chung một nhà thì chúng ta khai thông bàn cãi và để dẫn tiến tâm linh, điều qui nhất! Loài người mong muốn, Thượng đế mong muốn, chư tiên chư Phật mong muốn! Chúng ta sẽ xây dựng một cộng đồng tươi đẹp thương yêu và cởi mở. Tôi ước mong ngày hôm nay có một số người mới, cũng như anh em chúng ta cũ đã thực hành, có những gì thắc mắc, chúng ta nên đàm đạo nghiên cứu thêm và đào sâu mọi sự việc để xây dựng tâm thức cho mọi cá nhân. Các bạn có điều gì thắc mắc xin hỏi, tôi sẽ tùy khả năng mà phúc đáp cho các bạn../.

                                  Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên