• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size
48_Giải Thoát Ðời Ðạo Ðiển Giới

Giải Thoát Ðời Ðạo Ðiển Giới

Montréal, ngày 24 tháng 7 năm 1983

Thưa các bạn,

Hôm nay chúng ta lại có cơ hội chung thiền trong thanh tịnh và chúng ta đồng nghiên cứu trong thiền thức sẵn có của chúng ta! Ở thế gian, nói đến Tu mọi người đều cảm thấy lạ! Và mỗi mỗi nhắc đến chữ Tu là đời bất mãn! Tại sao phải đi tu? Cuộc đời đầy lạc thú tại sao chúng ta phải tu? Gia đình đầy êm đẹp tại sao chúng ta phải tu? Cho nên khi tu rồi chúng ta mới thấy rõ, càng ngày càng thanh tịnh và chúng ta muốn tìm hiều sâu hơn và rõ rệt hơn về cái chữ Giải Thoát!

Giải là sao? Thoát là sao? Càng ngày càng tu, các bạn ngồi thiền, các bạn thấy thanh tịnh khép mình! Trước kia chúng ta lại hoạt động, đi đứng, nói năng động loạn, lo đủ thứ, chúng ta đã ôm lấy đủ thứ! Và ngày hôm nay chúng ta tu trong thanh tịnh, rồi dần dần chúng ta quên đi, có phải Giải không các bạn. Những sự mà chúng ta ôm ấp, thù hận, ghen ghét buồn tủi ngày hôm nay nó tan biến mất dần dần. Nó giải không? Và nó giải nó đi đâu? Nó giải nó phải Thoát! Cho nên cảnh đời của chúng ta, chúng ta người tu trong sự giải thoát của đời, mà trước kia chúng ta ôm ấp, một cây kim một sợi chỉ chúng ta cũng sợ mất! Tiền bạc vợ con gia cang đất nước, cái gì chúng ta cũng sợ mất! Vì chúng ta chưa hiểu được nguyên lai bổn tánh, chưa biết sự cấu trúc do đâu mà có, sự hiện hữu tại mặt đất nầy!

xnv

Ngày hôm nay chúng ta thanh tịnh, chúng ta thấy yêu mến nhiều hơn, chúng ta thấy hòa tan trong siêu nhiên nhiều hơn! Chúng ta thấy Trời đất gần chúng ta nhiều hơn! Và kỳ thật ở trong tâm thức của chúng ta! Khi mà chúng ta cảm nhận được Trời Ðất ngay trong tâm thức của chúng ta thì chúng ta mới hiểu Giải là gì, Thoát là gì! Chúng ta không còn phải lo âu, lo âu là khổ tâm, vì sao? Vì lòng tham tôi muốn bao bọc tất cả, thì tôi phải lo tất cả, tôi phải ôm tất cả! Cho nên dồn cục thành ra khổ! Còn cái này tôi thấy rằng từ siêu nhiên mà có! Sự sắp đạt rất tinh vi trật tự, trong cơ năng bản thể tôi nó ngũ tạng, có kim mộc thủy hỏa thổ thì để cho nó hòa tan với cái giới của nó! Mầu nào sắc nấy, phải trở về quy cũ trật tự thì chúng ta mới thấyrõ rằng giải! Sự giải nó liên hệ với cả càn khôn vũ trụ! Tình đời nó cô đọng eo hẹp, làm thành một dung điểm để cho chúng ta suy xét! Và chúng ta vì nó, lo cho nó và khổ vì nó! Rồi chúng ta mới thấy rõ rằng sự tối tăm, sự hoang phí thì giờ vô ích, không cần thiết, đã bao nhiêu năm! Khi tôi lọt lòng mẹ tối bây giờ tôi lo đó, rồi lớn tôi phải lo khổ, lo mất! Tôi ôm, ôm lấy đủ thứ nhưng mà kỳ thật mọi việc đều có kỳ duyên! Cái việc của nó, nó có cái duyên của nó! Nó đến rồi nó phải đi!

Cho nên chúng ta tu là may mắn lắm! Pháp lý Vô Vi đã cho chúng ta thấy rõ là bài học! Và giờ chúng ta muốn giải thoát cảnh đời phải làm sao? Bao nhiêu việc phải lo! Tôi lo, bao nhiêu việc phải đòi hỏi nơi tôi! Cho nên tôi mới nhận thấy rõ đây là một cái gì, chính tôi muốn nó đến, ngày nay nó phải đến với tôi! Vì tôi lỡ muốn rồi, tôi lỡ ôm rồi, tôi phải thế nào? Tôi phải thấy nó là tôi, tôi hòa tan với nó! Tôi thương yêu nó và tôi không có ôm lấy và không biết nó, tôi ôm lấy tôi phải quán thông nó, tôi phải tìm hiểu nó, thì mỗi mỗi với tôi đều thông suốt!

Rồi một triệu, một vạn việc đến với tôi rồi cũng là thông suốt! Nhờ đâu mà tôi được cái đó? Nhờ cái tu thiền tự giác, càng thiền càng thức, càng mở tâm, càng hiểu! Té ra không phải chuyện của người ta đem đến cho tôi nhưng mà chính tôi đòi hỏi, ngày nay nó có! Thấy rõ không? Tôi đã tạo nghiệp cho chính tôi, tôi đã gây những sự buồn hận cho chính tôi, tôi thiếu kiên nhẫn và đâm ra trở nên yếu hèn! Vì tôi sợ thiếu, tôi phải ăn cướp của người ta tôi sợ thua tôi phải tìm cách tranh thủ! Ðó, tôi đem lại sự gì? Sự tối tăm, sự khổ và đó là nghiệp!

Bây giờ tôi muốn giải thì tôi phải đi đúng con đường tu, trở về quân bình tâm thức của tôi trước! Tôi muốn giải cái việc này, tôi phải giải tâm thức tôi trước! Tôi phải tìm ở đâu đến đây, rồi cái việc này nó sẽ trở về đâu? Nhưng mà khi tôi tu rồi, tôi thấy cái việc này chẳng có ở đâu đến, mà chẳng sẽ đi đâu, nếu nó quân bình! Cho nên cái pháp tu của chúng ta đạt tới quân bình! Mỗi khi các bạn Soi hồn, làm cho bộ đầu ổn định, làm Pháp Luân, làm cho ngũ tạng ổn dịnh! Ổn định từ bên ngoài cho đến bên trong, là giải nó ra! Các bạn lấy cái thanh khí điển cả càn khôn vũ trụ giải nó ra, giải từ cái trược đi tới cái thanh! Rồi cũng từ đó mà ra! Từ cái trược mà đi tới cái thanh! Ðã nói rất rõ, rồi thanh nó cực thanh! Cũng từ đó mà ra! Rồi rốt cuộc nó chẳng giải và chẳng có thoát nhưng kỳ thậtt sáng suốt quán thông là giải thoát!

Mà cái việc đó các bạn không còn quan trọng nó nữa! Trước kia các bạn lấy vợ, thấy cô vợ nói chuyện với một cậu trai là các bạn buồn ghê lắm! Ngày nay các bạn từng sống với nó, các bạn ôm lấy nó, bạn yêu nó! Nó là bạn, rồi bây giờ nó đi nói chuyện với ai, các bạn thấy cũng không có sao! Có gì mất mà tôi phải ghen, có gì mất mà tôi phải ghét! Không có cái gì thua lỗ hết! Thì tôi thấy nó rất bình thản và tôi sống trong sự sung sướng vô cùng là tôi hiểu được việc này và tôi quán thông việc này! Con tôi là tôi, vợ tôi là tôi, chúng tôi đồng hành đồng tiến, bất cứ trở lực nào xảy đến, chồng tôi là tôi, con tôi là tôi, sung sướng vô cùng!

Thì sự phát triển không ngừng nghỉ, từ nơi tôi mà ra và từ tất cả sẽ hòa đồng qui một : thanh tịnh và sáng suốt! Giải thoát đời là phải quán thông đời! Giải thoát đạo cũng phải quán thông đạo! Cho nên con đường đạo nó nằm ở đâu? Ở trên trời, ở dưới địa ngục, ở trong nhà băng? Không phải! Cũng nằm ngay trong tâm thức của chúng ta! Và chúng ta càng ngày càng tu rồi, chúng ta thấy rằng sự siêu diệu thanh nhẹ ở bên trên có! Và sự mong muốn của chúng ta luôn luôn đạt tới sự thanh nhẹ! Vây chứ sự thanh nhẹ nằm ở đâu, để cho tôi đo lường cái chuyện cạn nhứt và để tôi hiểu!

Thì chúng tôi đã thường trình với các bạn rằng, hơi thở của chúng ta là nhẹ nhứt trong cơ tạng của chúng ta! Nói cái chuyện gần nhứt để cho chúng ta rờ được, mó được, các bạn hít vô được ! Vậy chớ ở đâu nó đem đến các bạn? Mà hít rồi thông cảm cái gì đây? Thông cảm với mọi người trước mắt cũng đều hít vô như bạn, cũng thở ra như bạn! Rồi thông cảm tất cả những cơ năng siêu nhiên cả càn khôn vũ trụ, đang cấu trúc và chuyển giải không ngừng nghỉ, cũng đang liên kết với các bạn. Các bạn thấy rõ chưa? Tâm đạo, tâm đạo là trầm lặng, không có la lô được! Mà đạo ở trong tâm của các bạn tự nhiên nó bộc khởi lên rồi nó không bao giờ bị tận diệt nữa!

Con người qua cơn đau khổ, qua nghiệp trần khảo đảo, rồi chúng tôi bực bội chúng tôi mới muốn giải thoát! Rồi tôi tu tới ngày nay tôi thấy rằng, tôi càng tu càng bực bội, tôi càng tu càng tăm tối, tôi càng tu tôi thấy tôi càng ngu si, tôi lại muốn giải thoát cái nghiệp tu này! Vì tôi ôm lấy cái tu, trước kia tôi tu, ca tụng rằng, tôi tu tôi sẽ khôn hơn, tôi tu tôi sẽ giỏi hơn tất cả mọi người, tôi tu tôi sẽ sáng suốt, tôi tu tôi sẽ lên Trời và tôi sẽ đời đời không bị diệt. Nhưng mà ngày hôm nay tôi lại thấy còn sợ, tôi sợ chết, tôi sợ mích lòng, tôi sợ đủ thứ hết! Vậy chớ tôi tu là cái gì? Tôi tu là tôi vun bồi cho tôi có dũng chí! Nhưng mà ngày hôm nay tôi lại xưng danh tu và tôi thiếu tu thành ra tôi thấy tôi thiếu dũng chí, rồi tôi thấy tôi càng ngày càng yếu càng khùng!

Tôi thấy ôi mất cái này là tôi đau đớn lắm! Vậy chớ tôi tu để làm gì? Tôi tu là tôi trở về với sự quân bình sẵn có của chính tôi! Trong cái ngành đạo nó là siêu nhiên, chẳng có ai cắt đứt nó được! Mà khi tôi tu rồi thì tôi thấy rằng : tôi còn lo âu! Ðó là tôi không phải người tu! Tôi tu mà thiếu tu, tôi tu mà tôi còn ghen ghét, tôi tu mà tôi còn chê bai người khác, tôi thiếu hòa đồng! Tôi tu mà tôi còn ngu muội, vậy tôi mất quân bình! Cho nên tôi muốn giải thoát cái đạo! Tôi bước qua đường đạo rồi, tôi mến cảm ở trong mê chấp của đường đạo. Tôi bảo vệ đạo tôi và tôi mê một cái Chân Lý của tôi vừa ướm nở trong nội tâm của tôi! Thấy không? Cũng trong vòng mê chấp! Rồi bây giờ tôi trở về với quân bình, chẳng mê chẳng chấp! Tôi thấy rõ rồi, Ðạo Mầu nó vậy! Ông Phật cũng vậy, ông Phật ổng cũng nhờ đó mà ổng tiến lên! Ổng nhờ sự quân bình mà ông trở về với căn bản, nguyên lai bổn tánh của ổng, để ổng tiếp tục trong hành trình tu học thanh tịnh và sáng suốt!

Vậy chớ tôi đã thanh tịnh và sáng suốt chưa? Tôi còn trách móc đạo pháp vì trước kia tôi chưa tu thì tôi đâu có gặp những chuyện này! Ngày nay tôi tu tôi lại gặp những chuyện này! Cho nên cái chữ « ngộ » là vậy đó các bạn! Càng tu các bạn còn gặp nhiều! Ngộ rồi các bạn mới quán thông! Gặp rồi các bạn mới giải quyết! Ðó là nằm trong Kinh Vô Tự, khôong có chữ nghĩa, không có bút nào mà tả hết những cái việc trong tâm tư của mỗi cá nhân!

Cho nên chúng ta bước vào đạo, chúng ta biết niệm Phật, chúng ta biết tưởng đến người hiền, chúng ta biết tưởng đến thanh khí điển của cả càn khôn vũ trụ, chúng ta biết yêu mến những màu sắc siêu diệu trong tâm thức nó phát trriển, hòa ái tương thân cả càn khôn vũ trụ trong giây phút thiền giác! Các bạn đang đứng trong cảnh lâng lâng sung sướng đi lên, nhẹ nhàng và quí yêu, quí yêu từng tia sáng một, quí yêu được nhận lãnh một tia sáng hào quang của Thượng Ðế, đang chiếu giải trong tâm thức của chính tôi! Tôi tu, tôi nguyện tu, tôi nguyện tu đời đời để tôi hưởng cái cảnh đời đời!

Cho nên chúng ta phải biết giải thoát! Mà giải thoát gì trong cái thể xác này? Cái chủ trương thanh tịnh và sáng suốt đó là phần hồn của chính chúng ta! Mà chúng ta đã qui tụ được sự thanh tịnh và sáng suốt hay là không? Mỗi ngày chúng ta giải một chút! Cảnh đời chúng ta lần lượt cảm thức nó là ân sư của chính chúng ta, đang dạy dỗ chúng ta, đang đánh đập chúng ta, đang mổ xẻ chúng ta, để cho nó phân tán mỏng cái nghiệp, nó mòn lần cái nghiệp ở trong tâm thức của chúng ta.

Chúng ta phải trì chí chấp nhận học hỏi! Cho nên chúng ta trên hành trình phải học Nhẫn học Hòa, đương nhiên phải ọc, rồi chúng ta mới đi tới! Mà đi nhẫn hòa rồi, hhòa tan với mọi nơi mọi giới! đó là thoát ác bạn ơi! Thoát rồi! Không còn nghiệp trần trong tâm nữa! Không còn khổ trong tâm nữa! Ðạo mầu lúc nào cũng vui, vui, vui…..với tất cả! Vui với sự thanh nhẹ, vui với sự quí yêu vô cùng của Thượng Ðế! Chúng ta một cử một động cũng thấy thanh nhàn, cũng như một vị tiên hánh tại thế! Không có gì đáng bận rộn, không có gì đáng lo âu! Nhiên hậuchúng ta mới được bước vào trong tầm hào quang điển giới của Thượng Ðế! Bước vào trong tầm hào quang của điển giới rồi làm sao chúng ta giải thoát khỏi điển giới? Rủi tôi bước vào đó tôi mê rồi, rồi ông Thượng Ðế ổng gạt tôi thì làm sao? Có một ông thì cũng phải có cách gạt chứ! Nhưng mà cái gạt này nó đi đến đâu? Tôi đã từng bị Thượng Ðế lường gạt, nhiều lắm! Ổng tạo ra cái mê cái chấp cho tôi rồi ổng gạt tôi! Ông gạt để cho tôi dẹp mê dẹp chấp và trở về Tịnh! Tôi đã bị Thượng Ðế gạt! Gạt rất nhiều! Ông bầu gánh càn khôn vũ trụ đã gạt tôi rất nhiều, ông bày cảnh này, ông bày cảnh kia, ông bày cảnh nọ! Ông đưa tôi lên làm vua, chút nữa ông đưa tôi đi làm lính, rồi ổng đưa tôi đi làm người ăn xin!

Chúng ta thấy, ổng gạt nhưng mà ổng cứu, cũng nên cho ông gạt! Ông gạt mà ông giết luôn, vắt chanh bỏ vỏ thì chúng ta không nên theo! Cho nên ý chí chúng ta theo và đang chọn một đường giải thoát! Thì con đường giải thoát của chúng ta thì chúng ta theo mới xứng đáng!

Cũng người đó mà làm điều đó và bày việc đó nhưng lại cứu ta, không lợi dụng ta, thương yêu ta và đưa chúng ta trở về với bến giác, thì lúc đó các bạn không bị mê chấp trong điển giới nữa và thật sự giải thoát toàn diện, tự chủ, thăng tiến! Vui trong niềm tin vô tận của Thượng Ðế ân ban! Ngộ Ngài trong tâm thức, sống với Ngài trong giây phút đau khổ, sống với Ngài trong giây phút lâm ly, sống với Ngài trong cây bút tác thi! Thi thơ trôi hcảy đưa hồn chúng ta tiến tới, đưa hồn chúng ta tới chỗ sáng suốt sống động, cảm mến vô cùng, rơi lụy trong tầm bút giấy trắng mực đen, sung sướng, không còn bị kẹt nữa! Quán thông mới tác thơ, quán thông mới có sự giao cảm! Còn kẹt thì chỉ bực bội, tối tăm mới oán trách! Ngày hôm nay chúng ta thấy rằng, sự oán trách cô đọng của xưa kia, sự thù hận của xưa kia, toàn là một khám tù trong khám tù!

Cho nên chúng ta đã lỡ giáng sanh xuống thế gian, chịu tội, chớ không phải hưởng thụ! Chịu tội và bị giam hãm trong cái tiểu thiên địa này! Rồi tạo ra những cái tánh tình bất chánh, trói buộc lấy chúng ta, tự đắc, tự cao, chấp ta, ngả mạn! Nói tôi hiểu hết mà chẳng hiểu cái gì, và tự trói buộc lấy chúng ta thôi!

Cho nên ngày hôm nay Pháp lý Vô Vi đưa các bạn đi tu học, Và các bạn luôn luôn ở trong trẻ trung, là một sinh viên của cả càn khôn vũ trụ, đã và đang học, có lớp có lang, tiến theo tình cảnh, tiến theo trình độ, chấp nhận nơi hoàn cảnh sẵn có của chính chúng ta! Trình độ tôi mới tới đây, tôi học tới đây! Trình độ ngày mai phát triển, tôi sẽ học thêm! Phải chấp nhận! Cái gì cũng là quí yêu tất cả! Thượng Ðế đã ân ban cho tôi ngộ cảnh này để thức cảnh kia! Vậy tôi không học chừng nào tôi mới thức?

Tôi có một ông chồng kỳ cục, nóng nảy, tôi mới thấy đây là ân sư tôi! Chính cái bản chất nóng nảy của Ngài mới điêu luyện cho tôi trở nên kiên nhẫn mền dẽo hơn, chịu đựng hơn, biết tìm đường trở về với Thượng Ðế, biết tìm đường trở về với sự tu học! Trước kia tôi là một cô gái, tôi nào biết được, tôi bất chấp! Ngày nay tôi là một mẹ hiền trong gia đình, dù chồng tôi nói nặng, tôi không có thể bỏ con tôi được, tôi phải học nhẫn học hòa! Do sự kềm kẹp này mà đưa tôi nên hình! Do sự kềm kẹp này mà đư tôi trở về bến giác! Rồi tôi chánh đời, tôi tìm đạo, cũng là cho tôi có cơ hội thức giác và khai triển trong tâm thức sẵn có của chính tôi! Rồi tôi mới tìm ra khả năng sẵn có của chính tôi, chịu đựng, nhẫn hoà, tôi phải học tới vô cùng, học mãi!

Tôi có người vợ ngang bướng cũng vậy! Ðây là ân sư của tôi, nhờ ngài tới độ tôi và giúp tôi, tôi mới làm sao? Một người thợ giỏi phải đối diện với cái máy hư! Nếu một người thợ giỏi không biết sửa cái máy hư, người đó không phải giỏi! Cho nên các bạn tu ở trường đời, có đực có cái, có hay có dở! Gia đình nào cũng có! Ðể chi? Ðể học! Học cái nghể sửa chữa! Rồi nó mới trở về chuyên viên giải thoát! Nếu các bạn chịu học cái nghề sửa chữa này thì không bao giờ đi tới sự chuyên viên giải thoát! Chứ học bằng chữ nghĩa, học bằng sách vở ư? Không! Học bằng lý trí, tâm thức! Ðó, đụng chạm rồi nên tiến hay nên lùi, nên bỏ hay nên ôm? Chúng ta mới thấy rằng: Cái bài học siêu diệu của bề trên đã sắp đặt và cứu ta luôn một lượt!

Vậy chứ các bạn giận gia đình, giận vợ, giận con, giận chồng, rồi các bạn đi vô chùa, rồi các bạn tu được gì? Cũng phục vụ cho chúng sanh là cùng! Vậy chứ ngay ở nhà các bạn có minh sư là sao? Người chung đụng với các bạn, tâm đầu ý hiệp với các bạn trong lúc đầu, là người đó hiểu tất cả những tài liệu sẵn có của các bạn! Mà ngày nay các bạn sai thì phải bị sự phê bình của đối phương! Mà ai mới là phê bình? Chính là ân sư của chúng ta, mới biết rõ ta và chỉ trích ta và chúng ta tự sửa, tự tu, mới là đúng! Luôn luôn chúng ta đặt đối diện là ân sư của chúng ta! Con của các bạn, chồng của các bạn, vợ của các bạn cũng vậy! Chính nó mà bắt buộc bạn phải học nhẫn, bắt buộc bạn phải lao động, bắt buộc bạn phải chịu đựng, bị người ta đè đầu tám tiếng chín tiếng mười tiếng một ngày, để đổi lấy miếng cơm manh áo, độ nhựt trì tâm, để hiểu! Ðể hiểu nguyên lai bổn tánh và rõ cái sự sai lầm của chính mình!.

Thiên hạ nói tôi tham nhưng mà tôi nói tôi không tham! Mà tôi tu tôi thanh tịnh rồi, tôi chấp nhận trong hoàn cảnh đó, tôi thấy tôi tham rõ ràng! Phải tham, bắt buộc phải tham! Không tham lấy gì đủ nuôi mấy người kia! Không tham lấy gì có sự chia sớt, không tham lấy gì có đắc đạo ở tương lai. Người ở cảnh đời thì tham vật chất và từ sự tham vật chất và mê chấp đó và giải thoát được cái mê chấp và cái tham đó thì chúng ta bước qua vào Ðạo! Chúng ta cũng ở trong cái mê chấp và cái tham đó! Rồi chúng ta mới đi tới chỗ quân bình! Tham, cả càn khôn vũ trụ, chu du cả càn khôn vũ trụ rồi các bạn mới tiêu dao nơi cõi cực lạc! Cho nên học đạo là vô cùng! Chúng ta đã qua rồi, qua nhiều cơn thử thách rồi, chúng ta mới thấy rằng thể xác này là tạm! Vợ con, chồng vợ ỏ thế gian cũng là phương tiện cho tâm thức tu học! Chúng ta đã nhập môn rồi, chúng ta đã thấy rõ : Phải học, phải hành, phải chấp nhận! Từ cái xấu biến nó thành tốt! Từ đống rác thành hữu dụng! Cần gì phải chạy đâu, cần gì phải đổi thay hoàn cảnh nữa! Trong một hoàn cảnh này mà quán thông là được rồi!

Ðời đi học các bạn cũng học : Nhứt nghệ tinh nhứt thân vinh! Cái nghề làm chồng, học nhẫn học hòa, biết sửa tâm sửa trí đi lên cũng là món quà quí cho xã hội nhân quần ở tương lai! Cái nghề làm vợ, trở nên người vợ quí hiền cũng là món quá quí cho chúng sanh! Cho nên chúng ta học rất nhiều, bắt buộc phải học, tình cảnh nó tới tấp cũng như sóng gió càng ngày càng dồn dập, dồn dập cho đến nổi tôi đành phải chịu bó tay, học nhẫn! Khả năng của các bạn phấn đấu với cảnh đời? Khả năng của các bạn có thể kiếm đồng tiền nuôi thân nhưng mà cái khả năng cuối cùng là giải thoát, thanh tịnh và sáng suốt! Cho nên từ ngày các bạn bước vào tu Vô Vi, các bạn đã nghe người truyền giáo trong thực hành và đã học nhẫn học hòa, đồng đi với các bạn từ giờ phút khắc! Rồi ngược lại các bạn lại đồng đi với với truyền pháp! Các bạn thấy các bạn đang tiến hay thụt lùi? Các bạn xác nhận rằng tôi tiến rất nhiều! Tôi càng tiến tôi càng thấy tôi trì trệ! Tôi càng tiến tôi càng thấy tôi càng ngu muội! Ðó là Ðại Phước đó các bạn ơi!

Nhiều người ngoan cố, ôm cái tánh độc tài ngu muội mà cho ta là phải! Còn cái này khác! Các bạn càng tu các bạn thấy càng ngu, các bạn tác được thi thơ các bạn thấy càng ngu độn và chưa vớ được cái gì! Lại càng phải sửa nữa! Nhiều khi các bạn chán cái đạo! Trời ơi! đạo gì mà không giúp tôi cái gì hết nhưng mà chính các bạn chưa chịu học!

Cho nên rốt cuộc rồi các bạn chỉ trách các bạn mà thôi! Vì chữ Nhẫn trong đó nó nhiều cấp bực, nó quá lớn lao, quá sống động! Mà nhẫn tới toàn diện mới thấy đạo mầu! Trên đường các bạn đi, trong một năm, đồng đi với tôi, chúng ta đồng học không ít! Và cũng chả có gì phải tốn hao và lo nghĩ! Sự mầu nhiệm của Trời đất người thế gian không có thể tưởng tượng được, không có thể nghĩ ra được điều này! Ngày hôm nay, giờ phút này, âm thinh tôi đang truyền cảm trong tâm thức của các bạn! Và sự cảm ứng đồng dự sự thăng hoa nung nấu của các bạn, đang đồng hành trong giây phút thiêng liêng tu thiền của chúng ta! Chúng ta ôm lấy nhau, chúng ta sống sung sướng, đi từ kiến thức này tới kiến thức nọ! Chúng ta đã mở tâm mở trí và chúng ta chấp nhận rằng : Ðây là trình độ của tôi mới tới đây! Tôi mới hiểu, tôi mới biết, tôi mới quí yêu cái nhẫn hòa, rồi tôi mới quí yêu tất cả chúng sanh! Tôi mới quí yêu nền đạo căn bản trong tâm thức của tôi! Và tôi giữ lấy nó, tôi giữ lấy nó để một ngày nào sự cấu trúc qui nguyên, nó mới trở về với luật quân bình sẵn có mà tôi đã hằng ao ước!

Trời đất đã thương yêu tôi và xây dựng cho tôi! Ngày hôm nay tôi có một cơ cấu duyên dáng, vinh hạnh nhứt cả càn khôn vũ trụ, để đồng dự trong giờ tu học thiêng liêng, đế biết Ðấng Cha Trời, để biết nguồn cội, để biết chư Thánh chư Tiên chư Phật, đã biết bao năm đã thường độ tâm thức của tôi! Ðể biết Ðức Di Lạc Long Hoa Giáo Chủ đã vì tôi, cứu khổ ban vui không ngừng nghỉ!

Cho nên tôi quí yêu vô cùng, càng quí yêu thì càng dòm lại được chính tôi, lỗi tại tôi, trì trệ, thiếu dũng, thiếu hành! Dũng trong thanh tịnh và sáng suốt. Dũng trong buông bỏ tất cả những sự bám víu mới là dũng! Còn ôm không phải dũng! Ngày nay tôi hiểu rồi: Dũng là hạnh hi sinh!

Cho nên khi mà tôi đạt được chữ dũng rồi,tôi thấy gia đình tôi nó phát triển, con tôi có chữ dũng tương đồng với tôi! Vợ tôi có chữ dũng tương đồng với tôi, chồng tôi có chữ dũng tương đồng với tôi! Chúng sanh đều có chử dũng, tôi ở trong vườn hạnh cao đẹp, không còn lo âu nữa, lấy gì có cái nghiệp! Tôi chỉ giữ lấy sự Thanh Tịnh và Sáng Suốt để tôi thăng hoa trong giây phút thiêng liêng sáng suốt của bề trên đã ân độ cho tôi! Bộ đầu tôi được chấm điểm rút lâng lâng đi lên! Sự cảm giác tiến tới vô cùng không giới hạn! Tuần trước tôi đến đây, tuần này tôi lại đến kia, tuần sau tôi lại phát triển nữa! Rồi từ giờ phút khắc đều phát triển, tôi mới thấy rằng cái luật vô cùng chứa đựng của Thượng Ðế! Ðầy đủ hết sức, phát triển đến đâu có chỗ chứa đến đó! Cho nên người thế gian ngược lại muốn mưu cầu Thượng Ðế ân ban, muốn mưu cầu chư Phật chư Tiên hướng độ nhưng mà tâm không mở, không khác gì bầu trời đóng cửa! Cho nên tâm thức các bạn mở đi, mở rộng đi, quên cái chỗ eo hẹp này! Mà để cho nó sống hẳn, nó rơi vào điểm thanh tịnh, nhẹ nhàng, nới rộng đó!

Các bạn mới được giải thoát toàn diện! Một giây các bạn nhắm mắt là các bạn trụ tâm rồi! Thả lỏng đi, tâm tánh tại thế không ôm theo nữa, tâm tánh tại thế là những bài thi để chúng ta qua và chúng ta đã dự thi, học bài và trả bài bởi tâm tánh! Ngày nay chúng ta thức, chúng ta ôm cái thức hồi sinh để ra đi là đủ rồi! Cho nên cái cơ duyên tốt đẹp đã về với chúng ta! Huynh đệ tỷ muội, nhóm này tới nhóm nọ đã đồng thức, huynh đệ tay nắm tay đưa hồn tiến hóa, xây dựng lẫn nhau trong đêm thiền! Thì chúng ta có một thiền đường lớn rộng, miễn phí, nhưng mà kỳ thật Thượng Ðế có thâu, có thâu tiền! Tiền chúng ta là gì? Là cái công chúng ta đó các bạn! Cái công các bạn tu nhiều chừng nào là các bạn được đóng tiền nhiều cho Thượng đế! Công các bạn càng nhiều thì đóng càng nhiều cho Thượng Ðế thì các bạn được học lớp cao hơn! Mà các bạn không có trả tiền thì không có lớp cao! Tiền của Thượng Ðế là cái công của các bạn đó! Mỗi đêm các bạn chịu tu, mỗi ngày các bạn biết nhắc lấy tâm hồn, ta phải tu, ta phải quan tâm, ta phải hòa cảm, ta phải thương yêu, ta phải biết xây dựng! Ðó cái hạnh trì các bạn lại được tiến triển! Cái công của các bạn là cái tiền đóng vào trường học siêu nhiên của Thượng Ðế! Cho nên chúng ta đều ở trong định luật vay trả, tu học rõ ràng!

Ở thế gian chúng ta phải trao bằng mãnh giấy, còn ở thiên đàng chúng ta phải dụng tâm thức, phải dụng công! Công phu công quả công trình! Đó là tiền của các bạn đó các bạn! Các bạn thường thực hiện được công phu công quả công trình là các bạn đã đóng tiền cho Thượng Ðế rồi, các bạn an tâm lo tu đi, chư tiên chư Phật sẽ dìu dắt các bạn ! Càng đóng nhiều tiền thì càng nhiều vị thần lực chuyển giải cho các bạn và độ trì cho các bạn tiến hóa! Luồng điển đó nó hóa giải và để cho các bạn tâm tâm tương ứng và mở trí ra, khai minh thị, rõ ràng! Cho nên đừng có nói rằng tôi nghèo, tôi không có tiền, tôi không có đóng cái khóa học này, ông Thượng Ðế ổng không dạy tôi! Các bạn ai cũng có công hết! Có biết công phu, có biết công trình thì các bạn thực hiện được công quả đó! Cái công là cái tiền các bạn đóng cho Ngài! Ngài sẽ thường độ để cho các bạn trở về với Bến Giác!

Cho nên các bạn không có nên mua vật chất mà để tôi cúng ông Trời, ông Trời độ tôi! Không được! Tôi phải lấy cái công trong tâm tôi! Nếu các bạn không dụng công không bao giờ mở trí! Cho nên ngày hôm nay chúng ta lại được nghiên cứu thêm một giai đoạn giải thoát? Giải thoát từ đời giải thoát đạo, giải thoát trong điển giới, mới trở về thanh tịnh toàn diện!

Hỏi chứ từ hồi nào tới giờ tại sao ông Tám không nói, không phân tách? Phân rất nhiều, cuốn băng này phân một chút, cuốn băng kia phân một chút! Hôm nay kết luận lại để cho các bạn thấy rằng : Phải đi như vậy, nhưng mà trình độ các bạn chưa đến, câu hỏi và nhu cầu các bạn chưa có thì có đưa các bạn thì cũng thành rác mà thôi! Cho nên ngày hôm nay, nó đã có một phần trình độ cần biết điều này cho nên tôi mới phân tách thêm! Tôi hi vọng rằng kỳ tới đây các bạn sẽ có nhiều sự cần biết hơn, tâm thức các bạn cần học hơn, thì không nên ngại ngùng và cho tôi những câu hỏi đó, để tôi tìm cho các bạn! Tôi là người đã phát đại nguyện hi sinh vì đạo pháp để cho mọi người có cơ hội được tự quán thông. Thì những cái bài vở mà các bạn đưa đến đều quí giá đối với tôi cả!

Chính tôi là người đồng hành đồng học với các bạn! Và đem lại những gì tôi đã và đang học truyền cảm cho các bạn! Cho nên chúng ta không nên ngần ngại trong tinh thần xây dựng! Chúng ta đã kể với nhau rằng huynh đệ một nhà, đâu có gì xa cách, thương yêu xây dựng lấy nhau, thì chúng ta phải đóng góp cho nhau, không có sự tị hiềm che dấu như cảnh đời, không có tâm thần yếu hèn như người đời ở trong mê chấp! Rồi cho ta là phải, khinh thị người khác. Cho ta là khôn, cho người khác là khùng, cũng không được! Mình đã ôm cái khùng bất minh, làm sao chê người khác và mong tất cả mọi người đều khùng, đâu có được ! Cái câu này là quá nặng, cái câu này tự trói buộc tâm các bạn mà thôi!

Cho nên khi mà các bạn tu, về gia cang có chửi mắng các bạn, các bạn không nên ghét họ, cảm ơn họ! Và mong sao cứu họ để thoát cái bệnh nan y hiện tại! Họ xuất khẩu ước mong người khác khùng điên là họ sẽ khùng điên ở tương lai! Cho nên chúng ta nên cầu nguyện và giúp đỡ cho họ, để họ tránh cái cảnh đau khổ về già! Chuyện thượng Ðế làm mắt phàm không thấy! Ngài nói : Ðược, chuẩn y, phạt! Một tiếng thôi nhưng mà bao nhiêu năm sau mới xảy ra, chớ không phải xảy ra bây giờ! Có thể xãy ra ở địa ngục, có thể xãy ra ở giữa đường đi của cuộc hành hương của các bạn, không được trọn lành! Cho nên cái phạt của Thượng Ðế, nó rất mầu nhiệm và không bao giờ cho chúng sinh biết trước!

Chỉ có người tu tự thức miới thấy rõ rằng : ta đã có lỗi với Thượng Ðế, ta là người phản đạo và chính ta là người phản ta, quan trọng vô cùng! Lúc đó mới cảm thấy, cảm thấy sự sai lầm, cảm thấy sự phản trắc của chính mình, tạo cho mình mất quân bình, tiến tới một bước lùi ba bước! Vì cái bản chất chưa dứt khoát và ở trong sự nghi ngờ bất chánh, phạm thượng không hay, quên mình không biết, đau khổ vô cùng! Tan rã thành bùn nhơ nước tiểu, lúc đó mới hiểu thế nào!

Cho nên chúng ta là người tu, ước nguyện giải thoát, phải giải thoát tất cả những tánh hư tất xấu đó! Phải sống trong đó mới giải thoát được! Phải nếm cái mùi đó chúng ta mới giải thoát được! Cho nên các bạn ngày hôm nay làm cha làm mẹ đã nếm qua rồi! Nên thanh tịnh đi, phẳng lặng đi, để hưởng và hiểu nhiều hơn, sáng suốt hơn, thấy rõ cái luật của Thượng Ðế có chút xíu mà chúng ta bị đầy bao nhiêu ngàn năm tại thế!

Cho nên hôm nay chúng ta rất vui! Huynh đệ tương họp và tham thiền chung, tự thức, minh giải và hổ trợ lẫn nhau trong chu trình tiến hóa!

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay./.

                                  Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên