• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size
20_Đời Đạo

Lương Sĩ Hằng

Paris, ngày 2 tháng 1 năm 1983

Thưa các bạn,

Hôm nay là ngày đầu năm của năm 1983, cũng là ngày đầu tiên trong buổi họp của thiền đường Paris, mà chúng ta đã cùng chung huynh đệ động đảo đến đây nghiên cứu về con đường tu học thức tâm của mọi hành giả! Khắp năm châu huynh đệ cũng đang hướng thượng để tìm một lối thoát cho chính mình. Nhân duyên tốt lành đã đưa tôi đến đây đầu năm nay, được diện kiến các bạn nơi tu học của Thiền đường Paris, tuy eo hẹp nhưng mà sự phát tâm không ít của các bạn khắp các nơi đã hướng về đây và chúng ta đã và đang làm một việc thực hiện Tình thương và Ðạo đức. Các bạn người ít nhưng mà tâm giàu mạnh, luôn luôn hướng về sự hổ trợ, giúp đỡ và xây dựng. Ðó là một điều rất cao quí. Sự ước mong của mọi người đều muốn sớm giải tỏa về phần ô trược động loạn của mọi cá nhân. Kẻ mới cũng như người cũ, cũng đồng ý thức được nhiệm vụ của chính mình. Chính chúng ta phải tu cho ta. Ta phải biết chịu trách nhiệm và chủ trị tâm lẫn thân để khai triển, học nhẫn học hòa. Các bạn đã có cơ hội tương ngộ và đã thấy rõ tánh trần trược của chính ta trước khi chưa tu và sau khi đã tu, khác hẳn!

xnv

Sau khi tu chúng ta muốn thực hiện đại nguyện của chính chúng ta và trước khi chưa tu chúng ta ước mong được sự cứu độ. Nhưng mà ngày nay càng tu càng rõ rệt : chính ta là người cứu độ ta mà thôi! Ta là người phải chịu trách nhiệm để xây dựng, tái lập sự quân bình sẵn có. Sự quân bình sáng suốt và bất diệt đó chúng ta đã có từ lâu! Từ lúc ly khai đại hồn và chúng ta đã ôm sự sáng suốt giáng trần xuống thế gian, nhập vào trong cảnh hỗn độn, động lọan tại thế và để điêu luyện cho phần hồn chúng ta càng ngày càng lớn mạnh hơn, càng vững vàng hơn, càng thấy rõ ta hơn và xây dựng trong sự quân bình và trách nhiệm rõ rệt.

Ngày hôm nay chúng ta được một pháp và chính mình có quyền hành triển để lập lại sự quân bình cho chính mình. Mọi người chúng ta trên con đường hành hương đã và đang đi, trong nghiên cứu, cũng như thời gian thành đạt và tin tưởng rằng chúng ta sẽ đi tới. Trong đó sự chứng nghiệm của mọi phần hồn khác nhau, vì trình độ khác nhau, kẻ trước người sau, kẻ lớn tuổi, người tuổi trẻ cũng đã tự hiểu được chính ta đã bằng lòng chấp nhận hi sinh tánh hư tật xấu để bước tới sự toàn thiện của tâm thức, chấp nhận nghiệp quả hiện tại, chính ta làm ta phải chịu, ta phải cố gắng tiến triển, ta phải cố gắng gánh chịu học nhẫn thì mới quán thông được mọi sự việc.

Cho nên chúng ta lại có một sự phát tâm tự động chứ không phải bị sự ràng buộc bởi một ai, vì chúng ta đã nghe được âm thinh truyền cảm của người truyền pháp, trong thực hành mà chúng ta xác nhận đây là thực tế, đường lối không sai chạy, chính mọi người đều có một hoàn cảnh, đang tự thăng hoa và xây dựng!

Cho nên chúng ta lại phát tâm cố gắng và chọn con đường ta phải đi và chính ta hoàn toàn tự chủ không có lệ thuộc bởi một ai. Sự văn minh của vật chất đã hãnh diện khoe khoang trước mắt chúng ta, sau sự thành công cấu trúc của sự thông minh nhân loại. Nhưng mà chiều sâu của nó là do từ siêu nhiên đã biết bao nhiêu ngàn triệu năm, ngày nay mới có đóng góp được một vật nhỏ tinh vi hiển hiện trước mắt chúng ta để khuyến rũ sự cảm mến và hướng độ tâm thức, để xoa dịu những sự mong muốn của nhân loại. Chúng ta có máy bay, chúng ta có xe hơi, chúng ta có tất cả những máy móc hiện tại, cũng do sự cấu trúc của siêu nhiên ban cho loài người có khối óc tinh vi và biết xử dựng khối óc của chính họ, mới đóng góp được một cái vật chất hiển hiện trước mắt của chúng ta hiện tại.

Cho nên chúng ta đã và đang xữ dụng nhưng mà đó không phải là chuyện hưởng thụ. Ðó là một ảnh hưởng của vật chất. Nó là một câu hỏi : Vật chất còn tiến hóa như vậy, hỏi chứ tâm linh chúng ta không thực hành và không xây dựng thì chừng nào chúng ta mới được tiến hóa như vật chất? Cho nên càng bình tỉnh, càng thanh tịnh càng thấy sự trì trệ của chính mình. Cho nên chúng phải tu học và lập lại sự quân bình càng sáng suốt hơn vì phần hồn là chủ của thể xác, phần hồn là chủ của vạn linh trong thể xác và hòa hợp với cả càn khôn vũ trụ. Cho nên chúng ta lại càng thấy sự sáng suốt sẵn có của chúng ta và trách nhiệm của chúng ta càng ngày càng lớn rộng hơn, hòa hợp cả càn khôn vũ trụ chứ không phải trong một chỗ eo hẹp nhưng mà nói chuyện lớn rộng của cả càn khôn vũ trụ, lấy gì mà làm việc, lấy gì mà tiến tới? chung qui chỉ giữ ý chí và khai triển ý chí và tiến tới mà thôi.

Ngày hôm nay chúng ta đã có ý chí! Sự mong muốn của chúng ta tương ngộ, ngày nay chúng ta đã có cơ hội được hội ngộ, bằng ý chí, bằng thanh điển. Cho nên các bạn ngồi thiền nhắm mắt để trao đổi phần thanh điển sẵn có của các bạn, âm thinh truyền cảm mà các bạn đã tự xác nhận đường lối đi tới để làm cho các bạn ngày càng nhẹ nhàng và tu học để khai triển sự sáng suốt sẵn có của các bạn. Thì đường đi đó chính các bạn phải tự đi, chúng ta mới nhận thức rõ vạn linh qui một như những câu : Nhất bổn tán vạn thù, vạn thù qui nhất bổn! Rõ rệt! Chúng ta từ một cội mà đến đây, một cội sáng suốt khổng lồ mà phân chia ra lẻ tẻ li ti. Ngày nay lại có hội ngộ trở lại cộng đồng nhân loại, ngồi chung để nghiên cứu và phát triển khả năng sẵn có của chính mình. Chúng ta càng tu càng hiểu rõ Khoa Học Huyền Bí trong nội thức của chính chúng ta. Khoa Học dồi dào sống động trong nội thức của chúng ta đã tiến hóa từ kiến thức này kiến thức kia kiến thức nọ, ngày hôm nay còn phải tiến nữa và còn phải đi nữa. Cho nên chúng ta hiểu được cái kiến thức sống động đó không ngừng nghỉ, trao đổi từ đời lẫn đạo thì chúng ta không có chán ngán trên đường tu học vì kiến thức của chúng ta càng ngày càng thay đổi, càng văn minh, càng sáng suốt, đạt tới càng siêu nhiên, gần gũi sự hòa cảm hư không đại định hơn.

Luồng điển của các bạn càng ngày càng được thăng hoa, được đi lên, thì các bạn thấy việc làm của chúng ta hiện tại rất nhỏ nhoi và chúng ta sẽ làm nhiều hơn nữa. Chúng ta sẽ đóng góp sự sáng suốt cho cả càn khôn vũ trụ để hoàn trả món nợ từ nhiều kiếp.

Cho nên chúng ta cần tu học nhiều hơn, cần đem lại nền văn minh tốt đẹp từ bên trên trung thiên giáng lâm xuống thế gian xây dựng cho quả địa cầu càng ngày càng tốt đẹp theo ý chí của Thượng Ðế ,tinh vi, thương yêu, tha thứ, nhẫn nhục, tiến hóa, xóa bỏ hận thù, thật sự tiến tới Tình thương và Ðạo đức.Hôm nay tôi có một bài thơ ngắn ngủi, và tiếp tục phân giải cho các bạn rõ hơn, câu chuyện của năm nay :

Một năm kết thúc một năm hòa

Vũ trụ càn khôn vẫn thiết tha

Trời chuyển tâm hồn mau thức đạo

Vui trong một giấc nhẫn thanh đà

Thanh đà giải tỏa khuyên Hòa

Càn khôn vũ trụ chung nhà giác tâm

Mỗi người trở lại mừng thầm

Ðây là cơ hội chẳng lầm chẳng sai

Thực tâm giải tỏa tranh tài

Thế gian liên hiệp sửa hoài không ngưng

Chẳng còn ước vọng lừng khừng

Cùng chung đàm đạo giải từng phút giây

Nan y thế sự bầy nhầy

Thức tâm tu luyện vui vầy cảm giao

Vạn linh cứu khổ hợp màu

Cộng đồng khai triển ước mau đạt thành

Chungn nhau xây dựng em anh

Nơi nào cũng phải thực hành mới thông

Bầu trời xây dựng góp công

Trời nam biển bắc một lòng sửa sai

Hóa sanh sanh hóa chuyển hoài

Thanh đài sẵn có chờ ngày thoát thân

Thực hành giải pháp nghĩa ân

Cộng đồng thế giới ân cần dựng xây

Ước mong cũng đã đến ngày

Thực hành thành đạt vui vầy cảm giao

Kính bái

Lương Sĩ Hằng

Một năm kết thức một năm hòa:

Sự bận rộn của mọi người trong chu trình tu học cũng như việc làm của mọi cá nhân, sĩ nông công thương cũng là trong một cơ hội tu học để tiến hóa.Mà một năm kết thúc thì một năm hòa. Làm gì có hòa? Là sự sáng suốt của mọi người ước vọng sang năm, mới đi đến cái chỗ tốt đẹp hơn, và sáng suốt hơn , xây dựng trật tự hơn

Vũ trụ càn khôn vẫn thiết tha:

Ðó, sự chuyển hóa từ bên trên đưa xuống thế gian vẫn thiết tha, vẫn mong đợi, vẫn chờ đón sự thành tựu sáng suốt hướng thượng của mọi nơi mọi giới.

Trời chuyển tâm hồn mau thức đạo:

Trời chuyển tâm hồn điêu luyện từ đầu năm tới cuối năm và bước tới năm tới, thì cái tâm hồn mau thức đạo. Càng ngày càng lớn tuổi càng mong được sự quân bình là hạnh phúc trong nội tâm. Mọi người sinh ra làm con người, lớn lên, có vợ có chồng, làm cha làm mẹ, có cơ hội chung sống trong xã hội hiện tại, cũng muốn đạt tới chữ Hòa, vui vẻ hạnh phúc trong gia cang, đó là mau thức đạo. Cho nên mỗi gia đình mong được tiến triển tốt đẹp hơn năm đã qua

Vui trong một giấc nhẫn thanh đà:

Chúng ta vui trong một giấc, chúng ta ước mong đạt tới thành quả tốt đẹp nhưng mà không nhẫn thì không bao giò đạt được sự thanh nhẹ trong đà tiến hóa hiện tại. Mà nếu chúng ta học nhẫn, tiếp tục học nhẫn thì chắc chắn chúng ta sẽ đạt được, tiến tới giới thanh trong đà tiến hiện tại

Thanh đà giải tỏa khuyên Hòa

Càn khôn vũ trụ chung nhà giác tâm:

Thanh đà giải tỏa khuyên Hòa: gia cang nào tới đầu năm cũng vui vẻ, tay bắt tay chúc nhau trong chu trình tiến hóa

Càn khôn vũ trụ chung nhà giác tâm: càn khôn vũ trụ thấy chung nhà giác tâm không? Càng ngày mọi người đều ước mong đạt được thành quả tốt đẹp. Kẻ tu học cũng vậy: Năm ngóai tôi tu lôi thôi, năm nay tôi phải tu nhẹ hơn, tôi phải tìm cách khai triển hơn và thu gọn hơn tình cảnh hiện tại, để trở về với tôi, sống trong thực chất, trong sự minh cảm khả năng sẵn có của chính tôi, để tôi tiến tới, không còn sự trì trệ và không còn vun bồi sự tăm tối động loạn nữa. Ðó là ước nguyện của người tu cũng như người đời, mong được khỏe mạnh, mong được tiến triển!. Ðó, hai phương diện đời đạo cũng đang tu, kêu bằng đời đạo song tu. Người tu pháp lý lại thấy rõ năm nay phải cố gắng hơn, để vượt qua những cơn thử thách hiện tại. Còn người đời cũng vậy, bình tâm để xây dựng nên một khối tốt đẹp để giao cảm và nới rộng kiến thức sẵn có của chính mình

Mọi người trở lại mừng thầm

Ðây là cơ hội chẳng lầm chẳng sai:

Mọi người trở lại mừng thầm: thấy rằng một không khí mới, chúng ta hi vọng tiến triển hơn và tốt đẹp hơn, đây cũng là một cơ hội của một năm mới, bước chân ta phải đi và chúng ta phải cố gắng sửa chữa, điều chỉnh đâu đóa cho nó hoàn bị và tốt đẹp hơn, kẻ buôn bán như người lao động cũng đều muốn có một không khí thanh nhẹ và để đem lại gia đình của chúng ta đầm ấm và tốt đẹp. Người tu cũng vậy, muốn nhẹ gánh, muốn giải nghiệp, muốn tiến tới cho kịp kỳ khai triển của cả thiên cơ.

Thực tâm giải tỏa tranh tài

Thế gian liên hiệp sửa hoài không ngưng:

Thực tâm giải tỏa tranh tài: Chúng ta phải thực tâm, ngồi xích với nhau, thương yêu nhau mới giải tỏa cái phần tranh tài và gây xáo trộn, gây chiến tranh tại thế.

Thế gian liên hiệp sửa hoài không ngưng: chúng ta ngày hôm nay giữa giống người, giống dân, nó đã có một cái Liên Hiệp Quốc để ngồi chung với nhau thì chúng ta người tu hành cũng vậy, huynh đệ không phân màu da chủng tộc, đã liên hiệp sửa hoài không ngưng, lo tu, càng ngày càng tu thêm, càng sửa thêm, càng tiến triển thêm. Chứ không phải giống dân này giỏi hơn giống dân kia, giống dân nào cũng tùy trình độ và tiến hóa mà thôi!

Chẳng còn ước vọng lừng khừng

Cùng chung đàm đạo giải từng phút giây

Chẳng còn ước vọng lừng khừng: không còn ước vọng lừng khừng nữa, không muốn người này thắng người kia nhưng mà hòa ái tương thân để học hỏi, chứ không dụng nghi ngờ nữa. Chúng ta phải xóa bỏ hận thù và nghi ngờ trong tâm thức, đối với người tu! Còn người đời cũng muốn được gần nhau, để giải tỏa những sự động loạn có thể gây sự nguy hại trong tâm thức và xây dựng cộng đồng càng ngày càng tốt hơn!

Cùng chung đàm đạo giải từng phút giây: Ðó, chúng ta phải ngồi với nhau, để học hỏi, để tu học. Thì người tu cũng vậy, người tu chúng ta có pháp, phải có Pháp Luân Thường Chuyển, để đem tất cả những thanh điển của càn khôn vũ trụ, để mở tử từng lớp trong cơ tạng chúng ta và trong thần kinh nẻo óc của chúng ta để tiến triển lên từng giây từng phút.

Nan y thế sự bầy nhầy

Thức tâm tu luyện vui vầy cảm giao

Nan y thể sự bầy nhầy: cái bệnh nan y của thế sự lúc nào nó cũng thố lộ ra những sự tranh chấp, mà trong tâm chúng ta từ phàm đến chơn cũng là đang tranh chấp, nó bầy nhầy. Khi mà chúng ta thức tâm tu luyện vui vầy cảm giao: chúng ta thức tâm rồi chúng ta lo tu lo hành thì vui vẻ biết là bao nhiêu. Từ sự tăm tối ô trược mà tiến tới sự vui vẻ tốt đẹp giao cảm lẫn nhau.

Vạn linh cứu khổ hợp màu

Cộng đồng khai triển ước mau đạt thành

Vạn linh cứu khổ hợp màu: chúng ta mỗi người có một thể xác mà thể xác đó là kết tập bởi mọi trạng thái. Trong ta có vạn linh, ngày nay chúng ta tu để lập lại trật tự trong thể xác, trong tâm linh của chúng ta. Chúng ta cứu khổ và nội tâm chúng ta có những sự uất ức mà ngày nay chúng tự giải tỏa được. Hợp màu, là hợp với thanh khí điển của cả càn khôn vũ trụ, nhơn loại thì ngồi chung nhau để giải tỏa những sự phiền muộn lẫn nhau và hợp chung để tiến hóa.

Công đồng khai triển ước mau đạt thành: là muốn cái sự giao cảm giữa giống dân này đến giống dân kia cũng phải được khai triển. Ước mau đạt thành: ước có một ngày nào cộng đồng nhân lọai sẽ thương yêu nhau, gần hơn và khai triển giúp đỡ lẫn nhau trong tinh thần xây dựng vô biên để đạt tới nền văn minh tốt đẹp, càng xây dựng tốt đẹp hơn.

Chung nhau xây dựng em anh

Nơi nào cũng phải thực hành mới thông:

Ðó, chung nhau xây dựng em anh, huynh đệ trong cả càn khôn, trong quả địa cầu hiện tại mà nơi nào cũng phải thực hành mới thông, phải làm ra mới được. Cho nên chúng ta người tu không nên ỷ lại mà chỉ có thực hành mà thôi. Khoa học đã chứng minh cho chúng ta con người không chịu đóng góp cho cộng đồng thì không làm sao mà phát triển được. Cho nên chúng ta người tu với một pháp Vô Vi hiện tại là phải thực hành không mê tín, không nên ỷ lại và không còn lệ thuộc nữa? Chúng ta là người thực hành để đi đến chớ không phải người dành đạo mà không biết tu. Thì càng ngày càng lụn bại, nói tôi tu đạo này đạo kia đạo nọ, mà không biết hành, không biết giá trị của cái môn phái đó, thì làm sao khai triển, làm sao học hỏi? Làm sao hiểu được cái nền siêu văn minh của Thượng Ðế đã ân ban? Khi chúng ta có một tâm thức quyến luyến trong cái đạo pháp, trong tôn giáo chúng ta đã và đang hành? Cho nên ngày hôm nay chúng ta đã mượn được một pháp, nói là chúng ta đã và đang thí nghiệm thì đúng hơn, và chúng ta thấy rằng có thành quả, chúng ta đã thay đổi tánh tình, chúng ta lại càng hướng thượng nhiều hơn và thương yêu xây dựng: thương yêu cái cơ thể huyền vi của Trời Ðất đã ân ban cho chúng ta và thương yêu những tâm thức sáng suốt của càn khôn vũ trụ càng ngày càng tới gần với chúng ta thì chúng ta được khuyến khích tu học nhiều hơn. Ðó, thì rốt cuộc người nào cũng phải thực hành, mà thế gian cảnh đời cũng vậy, xây dựng và tiến hóa, cũng phải thực hành thì nó mới thông được.

Bầu Trời xây dựng góp công

Trời Nam biền Bắc một lòng sửa sai:

Ðó, bầu trời xây dựng góp công: thiên cơ đã chuyển hóa cho chúng ta thấy rằng: Trời Nam biển Bắc một lòng sửa sai. Kẻ bên Bắc muốn tìm người Nam, kẻ từ bên Nam muốn giao cảm với người bên Bắc. Ðể chi? Ðể thức giác rõ rệt hơn trong càn khôn vũ trụ có luật quân bình để tiến hóa. Người tu học, từ thượng trung hạ trong cơ thể của chúng ta cũng muốn có cơ hội thống nhứt trong chu trình tiến hóa hòa hợp với cả càn khôn vũ trụ. Ðó là sự ước vọng, bên dưới vạn linh muốn tiến hóa lên cộng đồng bên trên khối óc! Thì chúng ta nhờ cái pháp mà chúng ta đang thực hành này. Pháp luân thường chuyển bước vào điển giới. Ðó thì hai khởi điểm, hai xuất điểm sẽ tìm một giao điểm sửa sai và lập lại sự quân bình trong chu trình tiến hóa của tâm thức

Hóa sanh sanh hóa chuyển hoài

Thanh đài sẵn có chờ ngày thoát thân:

Hóa hóa sanh sanh chuyển hoài: cho nên chúng ta bước vào tu, từ cái thanh tịnh này đạt tới thanh tịnh kia. Từ cái tăm tối này khai triển và để ý thức cái tăm tối kia mới mở tới sự sáng suốt. Sự hóa hóa sanh sanh trong thanh điển của chúng ta và trong trược điển của chúng ta cứ chuyển hoài thì:

Thanh đài sẵn có chờ ngày thoát thân: lúc đó chúng ta thấy rằng càng ngày càng tiến tới nhẹ, càng ngày càng sáng suốt hơn, càng cởi mở hơn thì chúng ta thấy rằng: khi chúng ta nhắm mắt, nó rút trên bộ đầu chúng ta, và rút cho chúng ta thoát khỏi cái tâm trần ô trược này.

Thực hành giải pháp nghĩa ân

Cộng đồng thế giới ân cần dựng xây:

Lúc đó chúng ta thấy rằng: Thực hành giải pháp nghĩa ân: Biết thương yêu, biết xâydựng!. Ở thế gian, quốc gia siêu cường quốc với nhược tiểu cũng vậy, cũng ở trong nghĩa ân, xây dựng. Cộng đồng thế giới ấn cần dựng xây: tất cả thế giới đang ân cần, được mong muốn có một ngày hòa bình tốt đẹp, để cho nhân loại có một cơ hội thức giác đời lẫn đạo hơn. Chúng ta người tu cũng vậy, càng ngày khép mình và không bước vào trong sự động loạn nữa, chúng ta mới thấy rõ rằng những cái giải pháp nghĩa ân của Thượng Ðế đã ân ban cho chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ có xây dựng và trở lại với căn bản mà thôi!

Cộng đồng thế giới ân cần dựng xây: tất cả nhân loại ở thế giới này đều muốn khai triển, muốn những người tu, muốn có những giáo chủ xuất hiện tại trần gian để cứu độ chúng ta. Thì nếu mà mượn được pháp mà thấy rằng chúng ta có khả năng đến để trình diện với những vị đó thì chúng ta nên đi hơn là chúng ta chờ nữa. Vì nhân loại đều giới hạn trong thể xác mấy chục năm nhưng mà làm sao để ngộ được những đấng chúng ta kính yêu và thực chất những đấng ấy là từ trong thể xác tứ đại mà tiến hóa tới vô cùng. Vậy chúng ta đang mang những gì đây? Chúng ta vẫn mang cái thể xác tứ đại cũng như những vị đó thì chúng ta nên lập lại trật tự để thấy rõ sự khai triển trong tâm thức của chúng ta và sẽ đem lại hoàn tất sự mong ước về phần hồn sáng suốt của chính chúng ta.

Ước mong cũng đã đến ngày

Thực hành thành đạt vui vầy cảm giao:

Sự ước mong chúng ta ngày nay nó đã đến, cho nên chúng ta có cơ hội tề tựu nơi đây để thực hành và thành đạt vui vầy cảm giao. Chúng ta sẽ thực hành trong thành đạt vui vầy cảm giao, huynh huynh đệ đệ gặp nhau để trao đổi, để học hỏi, để tiến hóa. Cho nên cái phương pháp công phu của chúng ta là tự hành, tự tiến, tự khai triển, tự thành đạt. Xã hội hiện tại cũng vậy cũng vậy, hoàn cảnh thiếu thốn của mọi gia đình, vì vậy mà chúng ta phải làm lụng khổ nhọc để đóng góp có một thành quả muốn đạt tới sự an khang bình an của nội thức cũng đó, cũng không ngoài ý chí của Thượng Ðế đã ân ban cho mọi gia đình, mọi tâm thức, phải tự tu tự tiến. Người học giả cũng vậy, muốn đạt được tốt hơn ở năm nay, được quên đi những chuỗi ngày tăm tối của chính mình và đạt tới những cái chuyên môn thật sự để cống hiến với xã hội hiện tại, thì người tu học của chúng ta cũng không ngoài đường lối đó.

Cho nên phương pháp đời đạo song tu là phương pháp thực chất nhất. Ở đời chúng ta có động loạn rồi chúng ta về ta tu thiền, chúng ta thấy rằng, cái tu thiền nó có hổ trợ cho đời rõ ràng: để giải tỏa cái phần ô trược động loạn và nó thấy rõ sự sai lầm của chính nó đã đối xử bất chánh, sự đối đãi nó bất hòa đối với một người nào và sự nghi kỵ không xứng đáng của chính nó. Cho nên ngày hôm nay nó đã xóa bỏ điều đó và nó thấy muốn xóa bỏ điều đó phải làm thế nào? Thấy rõ sự sai lầm của chính nó. Cho nên ở thế gian, những quốc gia nhược tiểu đều bị đau khổ vì nó chưa hiểu căn bản của chính nó mà thôi. Nếu hiểu sự căn bản của chính nó, nó phải lui về với nó và nó sẽ xữ dụng phần sáng suốt sẵn có của nó thì cái khoa học tiến triển vật chất có sẵn, thời tiết có sẵn, cộng đồng càn khôn vũ trụ có sẵn thì có thể đoàn kết để xây dựng và khai triển như những siêu cường quốc hiện tại đã có. Cho nên chúng ta vì sự tăm tối và sống trong kích động và phản động cho nên gây ra chiến tranh, hướng ngoại và không biết hướng nội.

Người tu học phải do sự cần mẫn hướng nội để khai triển tâm thức. Mà nếu chúng ta không chịu cần mẫn hướng nội để khai triển tâm thức thì chúng ta tự gạt lấy chúng ta mà thôi. Những phép lạ đã ân ban cho chúng ta trong lúc chào đời. Nội trong một kiếp ngắn ngủi hiện tại thì các bạn đã thấy rõ rồi: cho chúng ta có một thể xác tinh vi, cấu trúc bởi siêu nhiên rõ rệt! Ðó là một hồng ân tại thế, cho phần hồn ngụ nơi đó và học hỏi trong chu trình tiến hóa. Thì chúng ta đều có cơ hội học cả nhưng mà chỉ chờ thời gian để thức tâm và xữ dụng khả năng sẵn có của chính mình mà thôi.

Ngày hôm nay chúng lớn tuổi rồi mới thấy rõ rằng chính trách nhiệm quan trọng là trách nhiệm của phần hồn Vì chúng ta đã cảm nhận rõ sự đau đớn của chúng ta, chính phần hồn đau đớn! Sự bực tức của chúng ta, chính phần hồn bực tức, chứ không phải thể xác! Cái thể xác này biết bực tức thì trong nhà xác bị kêu ra rồi đem ra nằm êm một chỗ! Nhưng mà với sự sống động của phần hồn thì mới có than thở. Cho nên chúng ta chứng minh phần hồn đang học hỏi trong chu trình để hoàn tất nhiệm vụ của nó trong lúc giáng sanh tại thế.

Mỗi chúng ta là một tiên đồng, một tiên nữ giáng lâm tại thế để học hỏi và để tiến hóa trở về với nguồn cội, lớn mạnh hơn, sáng suốt hơn, chịu đựng nhiều hơn và gánh vác tất cả những cái gì của Thượng Ðế đã ân ban cho chính chúng ta.

Càng tu các bạn thấy càng vui lành hơn, càng vinh quang hơn. Thấy rõ phần hồn thì càng vinh quang hơn, được ngự trong cái thể xác huyền vi tu học này, rất tinh vi, nhắc nhở chúng ta từ giờ phút khắc. Chứ không phải đọi ngày hội họp mới là nhắc nhở. Dù kẻ ở trên núi, người ở dưới biển đi nữa cũng phải lo tu học về phần hồn. Tất cả càn khôn vũ trụ, thượng trung hạ, bầu trời thế giới cũng phải lo tu học. Người thế gian còn khinh thị người tu học nhưng mà chính họ đã và đang học. Sự khinh thị đó tạo thành một vách tường tự ái rồi họ phải tự đạp đổ, đập đổ vách tường đó, họ mới tiến tới sự sáng suốt được.

Cho nên chúng ta không nên vội buồn hay là phê phán bất cứ một bạn đạo nào trong thiền đường và chúng ta nên cố gắng trở về với chính ta, và phê phán ta, thấy sự sai lầm của chính ta đã bộc khởi những ý nghĩ nghi kỵ bất chánh đối với bất cứ một người nào. Chúng ta phải biết thương yêu, phải biết xây dựng, phải biết sửa tâm, phải chấp nhận học hỏi mới tiến được. Nếu chúng ta không chịu học hỏi thì không bao giờ chúng ta tiến. Sự thành tâm khai triển và cởi mở những sự tăm tối hiện tại thì hẳn các bạn cũng thấy rõ rằng, nếu tôi ý thức được toàn diện của tôi thì không bao giờ tôi sẽ bị xuống địa ngục nữa!

Tôi sửa tôi để tôi tiến và tôi xây dựng cho tôi càng ngày càng sáng suốt thì sau khi kìa xác tôi chỉ đi lên và tiếp tục học hỏi trong chu trình xây dựng sẵn có vĩ đại cả càn khôn vũ trụ mà Thượng Ðế đã ân ban! Cho nên tôi phải trở về với luật quân bình tôi mới được thăng hoa cao hơn và sáng suốt hơn. Nếu tôi còn trì trệ và không trở về ớới luất quân bình sẵn có của chính tôi thì không bao giờ tôi đạt đến sự sáng suốt đó!

Cho nên duyên lành tại thế đưa cho chúng sanh học hỏi biết bao nhiêu đạo giáo xuất hiện hiện tại, ngay mãnh đất tự do, kể cả khu vực cộng sản cũng vậy nữa, đều ôm một tâm thức. Dù các bạn sống trong rừng, trong tinh thần phấn đấu tạo một cơ hội cho các bạn trở về với gì? Với thực chất quân bình sẵn có của chính các bạn mà thôi. Cho nên sự tranh đấu, sự chèn ép, để chi? Ðể cho con người thức tâm! Ðó cĩng là một cơ điêu luyện tiến hóa. Ngày nay chúng ta đã xác nhận rõ rệt, vật chất đã tiến hóa qua sự thông minh điêu luyện của con người và vật chất càng ngày càng tinh vi. Vậy chứ qua ý chí điêu luyện của Thượng Ðế thì chúng ta thế nào? Sẽ càng ngày càng tinh vi hơn! Ngày hôm nay chúng ta lượm được một phương pháp để trở lại trật tự cho cơ thể được an nhẹ và tránh sự vọng động có thể xâm chiếm từ bên ngoài vào trong và chúng ta lại được có một pháp khử trược lưu thanh. Cho nên các bạn đã thực hành và nhiều bạn đang tìm hiểu và dụng ý chí để bước tới mạnh dạn hơn và thấy rõ chính ta có trách nhiệm xây dựng cho ta. Cho nên càng ngày các bạn mới tìm ra con đường rõ rệt, rồi các bạn thấy rằng: nếu tôi biết trước, tôi có thể làm như vầy, mười năm trước thì ngày nay con người tôi ngắn gọn và nghiệp quả tôi không có bành trướng như ngày hôm nay.

Cho nên lúc đó các bạn mới hiểu giá trị của nghiệp là gì? Một cái nghiệp mà các bạn đã tạo, đó cũng là một đường lối điêu luyện tâm thức của chính các bạn, sanh con đẻ cháu! Thì sự dằng co đòi hỏi đó không khác gì cái máy, nó đang xoay chuyển các bạn tiến hóa! Rồi các bạn chán ngán trường đời, lúc đó các bạn mới thực sự trở về với tâm đạo, trở về với sự quân bình sẵn có, sự sáng suốt sẵn có và đi trong thanh nhẹ và du dương hòa ái tương thân cả càn khôn vũ trụ. Mới biết duyên là gì,thiện duyên thế nào, quân bình ở đâu? Lúc đó mới là sáng suốt. Sự dày công của các bạn không bao giờ oan uổng. Cố gắng thực hiện để tiến tới sự sáng suốt sẵn có của chính mình. Cho nên càng ngày chúng ta tu học nhiều, bạn đạo càng ngày càng quân bình càng sáng suốt thì các nơi từ âm thinh lẫn hành động vẫn thay đổi.

Cho nên càn khôn vũ trụ, Thượng Ðế đã ân ban hồng an và cho chúng ta thấy rõ rằng: các con tu đi, tu nhiều! Tu nhiều chừng nào thì thời cuộc sẽ thayđổi nhiều chừng nấy! Sự sáng suốt sẽ trở về với cả càn khôn vũ trụ. Hỏi chứ chúng ta nhỏ bé như thế này, làm được việc gì cho càn khôn vũ trụ? Nhưng mà ngày hôm nay các bạn thiền rồi các bạn thấy rằng: sự liên hệ các bạn không ngừng nghỉ đối với cả càn khôn vũ trụ! Các bạn đã cấu trúc từ siêu nhiên mà có, từ mọi trạng thái mà có! Các bạn có một tâm hồn linh điển vô vùng vô tận tiến hóa! Không có một thế lực nào có thể cắt đứt thanh điển của các bạn cho nên các bạn phải giữ phần sáng suốt thanh điển bên trong các bạn và tiến hóa tới chỗ không bao giờ bị mất mát nữa.

Cho nên tâm thức của các bạn là quan trọng, sự quân bình của các bạn là quan trọng. Cho nên chúng ta tu, người tu vô vi thì luôn luôn bị sự nhiễu động của ngoại cảnh vì chúng ta đi nhanh nhẹ, và muốn kết thúc mau thì chúng ta phải chấp nhận sự động chạm nhiều. Các bạn sẽ từ bỏ lần lần cái nghiệp chướng tại thế thì cái phản động lực nó phải đòi hỏi, nó phải kích động tâm thức của các bạn. Cho nên các bạn phải giữ đó và làm một món quà thử thách để thấy ý chí của các bạn trước sau có phải như một không? Nếu mà trước sau như một thì chúng ta bình tâm giữ lấy để tu học. Nhiều bạn đã tu pháp này chưa đến đâu, lở dỡ, nghiên cứu rồi bỏ, không muốn tu nữa! Ðó là cái quyền tự do của mỗi cá nhân. Nhưng mà một thời gian rồi, những bạn đó quanh quẫn trong trường đời mới thấy rõ, ở đâu là chỗ giải thoát, nơi nào mới thật là sáng suốt. Cho nên quay về với sự thanh tịnh của tâm thức, mới thấy rằng pháp của chúng ta đã và đang đi không có lầm. Vì một pháp để cho ta tự chủ thì không bao giờ bị lầm và bị gạt mà pháp lệ thuộc bởi một người nào thì chúng ta sẽ bị lầm và bị gạt.

Cho nên chúng ta đã nghiên cứu với nhau, đồng hành đồng tiến, chứ không phải lệ thuộc và không có ỷ lại. Cho nên người đời hay ỷ lại, cho nên càng tu càng sai lạc, đề cao tôn giáo và không thực hành và không tìm nguyên lai bổn tánh và nguyên lý của hành giả, từ xác thân tứ đại, bất cứ tôn giáo nào, không đem xác ra hành, mà không đem tâm trí ra xây dựng làm sao kết thành một triết lý vững chắc, minh triết xây dựng?

Ngày nay khối óc của chúng ta có, xác chúng ta có, tâm hồn sáng suốt có! Phần ô trược đang chiến đấu trong nội thức của chúng ta cũng có! Vậy ai là chủ để xây dựng những giới đó? Ai là người trách nhiệm để xây dựng những giới đó? Phải luật quân bình trong ta không? Mà ta không trở lại với luật quân bình làm sao chúng ta thăng hoa đi lên? Mà chúng ta cứ nói chuyện thiên đàng và không hành làm sao đến? Và chúng ta lại đặt vấn đề hăm dọa về địa ngục mà không biết lý do tại sao xuống địa ngục? Cho nên tôi đã thường gỉai: Chúng ta có thiên lực, tâm lực, địa lực mà chúng ta chỉ xữ dựng tâm lực, địa lực thì rốt cuộc một ngày nào đó tâm lực chúng ta bất lực thì địa lực nó phải hút! Ðịa lực là địa phủ. Còn người tu chúng ta hướng thượng phải xữ dụng thiên lực, trung tim bộ đầu và hướng thượng hóa giải thì sức hút bên trên hút những gì thanh nhẹ của chính chúng ta.

Các bạn đã nhận thức rõ sự hỗn độn của thế gian rồi cũng qui nhứt về thiên không. Cho nên bầu trời chưa có bao giờ sập, những việc chứng minh tại thế đã cho chúng ta thấy: bỏ nơi nầy, đi nơi kia nhưng mà ông Trời vẫn chưa sập, càng ngày càng được sự cấu trúc của sự thanh nhẹ trần đời để tiến hóa tới sự thanh cao sáng lạng, phản chiếu cho trần gian để học hỏi trong chu trình tiến hóa, chúng ta thấy rõ, không bỏ chúng ta và vẫn xây dựng và dìu tiến tâm thức của chính chúng ta.

Cho nên chúng ta lấy lại sự quân bình để hiểu cái hư không đại định bên trên là đời đời bất diệt và là tiến hóa mãi mãi và cái thể xác eo hẹp này, một ngày nào đó phải tan rã và phải thọ lãnh một chu kỳ học hỏi phân tán. Qui tụ, biết bao nhiêu ngàn năm mới hội tụ được!

Cho nên ngày hôm nay là năm mới, chúng ta lại bắt đầu tay nắm tay, nghiên cứu thêm và xây dựng thêm trên đường tiến hóa của Tình thương và Ðạo đức, trong cơ qui nhứt của tâm thức của mọi hành giả. Kể cả thế giới động loạn này sẽ có cơ hội xích gần nhau và giải tỏa những sự hiểu lầm và tạo thành một cơ hội tốt đẹp cho chúng sanh hiện tại.

Thành thật cảmơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay,/.

                                  Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên