• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size
18_Đi Với Tôi

Lương Sĩ Hằng

Montréal, 31/5/81

Thưa các bạn,

Hôm nay chúng ta lại đồng vui nghiên cứu trên hành trình thực hiện Pháp Lý Vô Vi (PLVV) để kiểm điển lại sự thành bại của chính bản thân của chúng ta! Các bạn khắp năm châu đã nghiên cứu và thực hành từ giai đoạn một, từ ngày các bạn chưa thực hành, cho đến lúc đã thực hành và đang thực hành thì chúng ta phải ngồi lại để tìm hiểu sự thành bại của nội tâm, để tìm hiều cái Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí Phật Pháp (PLVVKHBPP) này, nó đã giúp đỡ chúng ta, hay là nó phá hoại đời lẫn đạo của chúng ta. Thì tôi thiết tưởng rằng, chúng ta mỗi người đều sống trong một khối óc và một tâm linh thì chúng ta có quyền nhận xét trong cái cuộc hành trình mà chúng ta đã và xây dựng cho chính mình!

xnv

Các bạn đã ý thức rõ rằng, cái phương pháp công phu này, như tôi đã thường nói rằng, ta công phu cho ta, tìm hiểu ta, để lập lại trật tự cho chính ta nhiên hậu ảnh hưởng cho người khác. Chứ không phải rằng chúng ta lấy cái pháp này để kêu gọi người khác mà chúng ta không thực hiện, thì điều đó chúng ta thấy rằng, nếu chúng ta kêu gọi người khác thực hiện mà chúng ta không thực hiện thì chả cần kiểm điểm. Mà bây giờ chúng ta vừa thực hiện, và vừa kêu gọi ảnh hưởng mọi người thì chúng ta mới có cơ hội kiểm điểm! Kiểm điểm để chi? Ðể dẫn tiến trong cái đường lối hữu ích cho chung. Chớ không phải kiểm điểm, để phê bình chỉ trích họ nhưng mà mình không thực hiện, không gặt hái được. Cho nên một lời nói chúng ta, một hành động chúng ta, nói về tiền bạc cũng là đều tiền bạc. Các bạn không có cơm gạo ăn, không nhà ở, không quần áo mặc, các bạn đâu có thì giờ mà đến đây để ngồi nói chuyện. Mà một cử động các bạn cũng đều tiền bạc, mà nói đến ngũ hành cũng là ngũ hành hợp tác, kim mộc thủy hỏa thổ hợp tác trong cơ tạng các bạn, trong trí óc các bạn, các bạn mới cơ hội đến đây đàm đạo và nghiên cứu.

Chúng ta đã phong phú rồi, bây giờ chúng ta phải phát triển, mà phát triển trong đường lối nào? Trong cái đường lối tự lực cánh sanh hiện tại của chúng ta, thực hành để thấy, thực hành để tiến, để giải tỏa cái bản tánh chậm trễ ô trược mà chính chúng ta đã xác nhận cái đó không hữu ích, bây giờ tôi phải sửa chữa.! Sự eo hẹp của tôi không hữu ích, bây giờ tôi phải nới rộng. Sự buồn tủi của tôi không hữu ích tôi phải khai triển tới vui tươi. Ðể chi? Ðể tôi học hỏi thêm! Mà sự ngộ nghĩnh chúng ta đạt thành để làm gì? Ðể ảnh hưởng người khác, nó rõ ràng trong đường lối đời đạo song tu, biết thương yêu mình, biết xây dựng cho mình, biết lập lại trât tự cho chính mình là biết thương yêu người khác rõ ràng, đường lối trật tự của cả càn khôn vũ trụ chứ không phải ở trong nội tâm chúng ta, trong một phần tâm lý, không phải, đương nhiên có như vậy, rõ như ban ngày! Sự cộng tác đương sinh các bạn hiện tại nó hòa hợp cả càn khôn vũ trụ. Rồi từ trong tâm thức của bạn nó phát triển tới vô cùng vô biên vô cực, cứ đi tới mãi mãi, tìm hiểu mãi mãi , Cho nên con người sống luôn luôn có sự thắc mắc đòi hỏi chuyện này chuyện kia chuyện nọ. Ðó là chi, để dẫn tiến nó đi tới sự quân bình của nội tâm nội tạng. Rồi bây giờ chúng ta kiểm điểm lại. Tôi tu hồi nào tới giờ nó đi đến đâu? Hồi nào đến giờ chúng ta đâu có biết, đâu có hiểu về cái tham sân si của chính mình, ngày nay một phần lớn các bạn đã hiểu rõ rồi, cái bản chất của các bạn, nó tham các bạn thấy rõ ràng, sân si các bạn thấy rõ ràng, buồn tủi các bạn thấy rõ ràng. Thì các bạn mong dẹp cho nó xong, giải cho nó tiến để đưa cho nó tới sự sáng suốt cao siêu. Chớ có bạn nào muốn chôn vùi bản tánh cho tới tâm linh nội tạng chúng ta trong bùn nhơ? Không có! muốn tới sự thanh cao vui đẹp. muốn tâm hồn thơ thới, giải tỏa sự uất hận của nội tâm mà từ hồi nào tới giờ chúng ta cứ ôm ấp để dự trù trong một cuộc trả thù bất chính. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào, để cứu cho chúng ta được thoát khỏi sự tăm tối đó và vun bồi tâm linh sáng suốt của chính mình!

Bây giờ ngoài chúng ta, ai giúp chúng ta bây giờ? Có một khối nào tới giúp chúng ta không? Chúng ta là con người ở trong càn khôn vũ trụ, chúng ta phải học hỏi, phải tiến tới sự sáng suốt, bắt buộc phải học hỏi, để xây dựng từ ly từ tí, để không phụ sự thương yêu của đấng tạo hóa đã ban cho chúng ta từ giờ phút khắc để cho chúng ta có cơ hội tiến triển về tâm linh và thực hiện thương yêu mọi nơi mọi giới. Càng ngày càng tìm hiểu sâu xa hơn. Càng ngày càng nằm ở trong nguyên lý của Trời Ðất, trong sanh diệt trước mắt, trong sanh diệt trong nội tâm các bạn, Mà trong diệt nó có sanh trong nội tâm các bạn. Thường ngày các bạn ngồi suy nghĩ việc này việc kia việc nọ, đó là trong sanh có diệt, trong diệt có sanh . Rồi trước cặp mắt của chúng ta, trong sanh có diệt, trong diệt có sanh tất cả chúng ta thấy rõ ràng.

Cho nên chúng ta thấy rõ rằng, từ khi công phu tới bây giờ chúng ta đã đi ngược lại tình thế hiện tại. Trước kia các bạn chưa tu thì các bạn đâu có tăng gia được chấn động lực trong bộ óc của các bạn, đâu có tăng gia được chấn động lực trong ngũ tạng các bạn. Hai cái đó nó phối hợp, ngày nay các bạn mới sáng suốt và thấy được cái bản tánh bản chất của các bạn, thì các bạn có cơ tiến hóa rõ ràng, Các bạn bịt cái lỗ tai các bạn để làm gì, chấn mấy cái huyệt trên bộ đầu các bạn để làm gì? Ðể tăng gia chấn động lực và tập trung. Tâp trung rồi nó gì, nó là khai triển tới vô cùng. Các bạn làm Pháp luân là hít vô, hít vô tới tận cùng và thở ra tới tận cùng để làm gì, cũng để khai triển nội thức. Từ thần kinh nẻo óc đều được khai triển .Và gieo ý niệm sáng suốt trong nguyên lý Nam Mô A Di Ðà Phật để làm gì? Ðể mở sáu cái luân xa của cái thể chất, bản thể chúng ta. Nó mới đáp ứng trong chu trình khai triển được. Làm một bỏ một thì không khai triển. Cho nên chúng ta đi tuần tự khai triển, từ cái Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Ðịnh, ba cái phương pháp đó nó đem lại sự thanh nhẹ và nó mở cái thức cho nội tâm. Nhưng mà phải chính bản thân chúng ta làm mới được, chứ không phải chúng ta kêu thiên hạ làm và không làm. Cho nên ở đây chúng ta không làm thầy và không đè đầu ai được hết, chúng ta phải làm, trong hành động chúng ta rõ ràng, trong trí thức chúng ta được khai triển,chúng ta mới đem ra đóng góp cho tất cả những bạn đương hành tại thế , để thực hiện rõ ràng. Nó không biết thương yêu nó làm sao nó thương yêu người khác, mà các bạn theo cái phương pháp này các bạn làm rồi các bạn thấy lập lại trật tự cho chính bạn thì các bạn thương yêu các bạn. Các bạn thích căn nhà các bạn đang ở thì các bạn quét dọn sạch sẽ và trật tự bạn mới thầy rằng bạn thích căn nhà nầy. Còn nếu trong căn nhà các bạn không có trật tự thì các bạn đâu có thích căn nhà nầy. Cái thể xác này cũng vậy là căn nhà mà phần hồn trụ trì. Mà phần hồn buông tha để cho mặc thể xác hành động, hư hao, tiều tụy, bịnh hoạn, thử hỏi các bạn biết thương yêu chưa? Chưa biết! Các bạn chỉ biết phá hoại không biết thương yêu, xài phí mà không biết trụ tiến thì luôn luôn các bạn sống trong cái tâm thức yếu hèn nghèo nàn vì các bạn không hiểu được cái khả năng sẵn có của các bạn. xuống đây học để tiến hóa chớ không phải học mà để thoái bộ, rất rõ ràng.

Cho nên các bạn phải dứt khoát, sửa tiến, dứt khóa tu tịnh, tu bổ sửa chữa để đi tới sự thanh nhẹ. Cái chuyện hữu ích mà chúng ta đang ngồi lại và bàn bạc trong cái tinh thần xây dựng tự tu tự tiến của chúng ta, thì chúng ta phải tìm, phải cố gắng, phải đi tới nữa. Một tuần chúng ta được gặp được kiểm điểm, một tuần được sự ảnh hưởng tốt đẹp của chung quanh. Mà ảnh hưởng này là do phát tâm của mọi người đến đây chớ không ai ràng buộc, chúng ta thật sự đóng góp vì chúng ta đã xây dựng cho chúng ta, sụ thành đạt của chúng ta là sự phát tâm cao quí cởi mở thật sự, không bị một ai chèn ép chúng ta . Cho nên chúng ta phải khai tâm mở trí và nghiên cứu thẳng thắn bất cứ những cái đề tài nào mà chúng ta tính mổ xẻ và khai triển. Thì trong anh chị em chúng ta, từ hồi nào giờ đâu có sự rủ ren và bắt buộc các bạn phải ngồi như thế này đâu, không có điều đó, do sự phát tâm của tâm linh các bạn và các bạn đón lấy những sự kêu gọi, những lời kêu gọi sáng suốt để chiếu hóa trong nội tâm các bạn để cho các bạn tiến. Ngày nay các bạn thấy tâm linh các bạn vững, các bạn biết rõ chơn là gì, tà là gì! Tà là nó muốn xâm nhập thể xác thôi chứ không bao giờ nó xâm nhập được cái trí ý thanh cao của tâm linh được. Cho nên phần trí ý thanh cao của chúng ta, lại nó ở một cái giới kêu là, người phàm nói vô hình không rờ mó được và bên Phật tu tới hào quang sáng suốt, cái phần đó mới là phần cao siêu giải tiến rõ rệt.

Cho nên trong cái giờ thiền các bạn, các bạn nhắm con mắt thấy nó du dương sung sướng, sung sướng trong du dương chớ không phải trong sự kích động, Còn cảnh vợ chồng thế gian là trong cảnh kích động mà thôi. Còn cảnh thanh tịnh, hòa hợp thanh điển âm dương của nội tâm là du dương thanh tiến, khác rất xa! Cho nên người tu đạt tới sự sung sướng đó, họ không cần thiết việc đời. Họ thấy đời căn bản của siêu văn minh cũng là điển , mà đạo khai triển tới vô cùng cũng là điển, điển trược tới điển thanh quang, rõ ràng! Thành ra họ bước qua cái giới đó là họ sống hẳn trong giới đó, thì họ bất chấp những sự gian lao, những sự đau khổ mà người đời nói cho đó là đau khổ và thiếu thốn nhưng mà họ thấy lúc nào họ cũng hòa hợp không dư không thiếu. Vì sống trong điển đâu có còn vật chất nữa, đâu có còn đau khổ nữa, đâu có còn bận rộn nữa. Nhưng mà vì họ đã hi sinh để dẫn dắt từ đời qua đạo, họ mới hòa hợp với đời để dẫn dắt tâm linh bước về con đường đời đạo song tu của điển giới. Cho nên cái hạnh đó cũng là đóng góp trong cái hạnh hi sinh. Người đi được, người đi trước muốn dìu dắt người đi sau cnũg phải hi sinh một chút phần điển của chúng ta. Nếu các bạn không hi sinh thì không giúp đỡ được, không tiến triển được, phải hi sinh một phần nào, rồi từ từ chúng ta giải quyết. Biết được các bạn đã ý thức nguyên căn của các bạn, bản chất vô cùng của các bạn thì các bạn không muốn ai động đến các bạn. Các bạn được tuyệt đối cái quyền tự do tiến triển về thanh quang, nhưng mà những người đời làm sao họ hiểu thấu, họ còn trong chập chững, họ còn ở trong sự bùn dơ, lẫn lộn ở trong sự tranh chấp mê hoặc ham muốn? Thì chúng ta phải làm thế nào? Phải có một chút hi sinh để chia sớt rồi mới dẫn tiến .Cho nên các bạn cũng gặp sự khó khăn đó. Mỗi người đều có gia đình đều đụng phải sự khó khăn đó. Nhưng mà chúng ta tu bằng trí bằng ý thì chúng ta cứ vun bồi về trí ý, còn phần thể xác không nghĩa lý gì. Nó cũng là phương tiện để dẫn tiến mọi tâm linh mà thôi, chúng ta phải xữ dụng nó trong một phần nào để chúng ta tiến, trong hòa hợp hơn là trong sự rạn nứt.

Cho nên chúng ta càng ngày càng thực hiện càng thấy rõ rằng, cái phàm nó cũng có quyền lấn áp đòi hỏi, nhưng mà cái chơn lại càng có quyền dẫn giải đưa nó tiến tới vô cùng. Cho nên nếu các bạn ở trong hành động nào mà các bạn cứ giữ cái chơn tánh thanh cao thì từ trược nó cũng hóa thanh. Nó cũng như trong cái thể xác của các bạn, cái phàm ngã và cái chơn ngã. Nếu cái chơn ngã chịu vun bồi để tiến hóa thì cái phàm ngã nó phải dẹp lần lần và nó hòa hợp với chơn ngã ở tương lai. Chúng ta có chương trình hẵn hòi, có đường lối hẵn hòi và để xét rõ sự thành bại trong cái lề lối hành triển. Vừa hành vừa truyền pháp vừa giải tỏa sự trược trong nội tâm nội tạng và giải tỏa sự trược trong hoàn cảnh hiện tại của chúng ta. Nó khác hẳn với những sự mê tín mà không có cơ hội kiểm điểm. Còn cái đàng này chúng ta thực hiện đến đâu, kiểm điểm đến đó, làm đến đâu hiểu đến đó, rồi các bạn sẽ khai triển trong nội thức và để biết rõ, tạng nào được khai huệ, tạng nào chưa khai, các bạn thấy rõ. Màu sắc nào thật sự trong lành, màu sắc nào còn bẩn dơ không khai triển. Thì chúng ta thấy rõ. Thì chúng ta nhờ gì chúng ta thấy rõ, nhờ cái bản tánh của chúng ta, nhờ sự tăm tối của chính chúng ta, chúng ta mới kiểm điểm. Ðùng nói rằng, tôi bây giờ tôi thanh nhẹ rồi, tôi không cần biết trược ô trước kia. Nhưng mà tôi từ ô trược mà ra, cho nên các bạn phải được gởi trở lại đó để tìm hiểu và tiến triển.

Cho nên mỗi người đóng góp đã thấy rõ rằng, tôi tiến trong thanh thì thấy tôi nhẹ nhàng, tôi tiến trong trược thì thấy tôi khổ tâm. Ðồng ý! Các bạn thấy rõ như vậy, Rồi mỗi đêm các bạn thiền, các bạn ngồi ngủ tới sáng, các bạn thấy thanh nhẹ vô cùng, các bạn thấy được giải nghiệp, thấy sung sướng, tuy rằng chơi với một mình nhưng mà nó có cái sung sướng du dương trong nội tâm nó. Người đời nói nó xa lìa xái xã hội này, đâu có phải! Nó xây dựng cho xã hội. Bởi vì cái xã hội đương sinh này nó cũng tiến tới vô cùng tận chớ đâu có phải giới hạn như người đời đã suy tư đâu. Cho nên họ sai lầm là ở chỗ đó! Người đời họ sai lầm, họ thấy họ mất hạnh phúc, không khai triển nổi, nhưng mà người tu thấy rằng, nhờ cái tu này mới khai triển tới vô cùng. Cho nên cái nào cũng thấy cái hay của chính nó. Cho nên chúng ta thực hiện cái này nó luôn đời lẫn đạo! Cho nên khi các bạn được biết đạo rồi thì các bạn phải biết, phải trở lại để biết đời, mà để dẫn tiến tâm linh của đời để cho thoát hỏa ngục tham sân si hỉ nộ ái ố dục! Các bạn phải cố gắng dần, cố gắng thuyết phục, cố gắng hòa điệu để dẫn tiến tâm linh đang bị kẹt, phải trì chí cứu độ tâm linh mới được, nếu các bạn không trì chí học nhẫn để cứu độ thì công việc không thành. Nhưng mà người tu luôn luôn thì nó sẽ thành. Nhưng mà sự đau khổ của người đời, tội nghiệp, chúng ta phải cố gắng hòa hợp để dẫn giải.

Cho nên nhiều người thấy được cái pháp và đang thực hành đây, đạt tới kết quả rất mỹ mãn, lại muốn người khác tu, đó là lòng tốt, lòng từ bi, nhưng mà muốn người khác tu thì mình phải có đức độ, độ bằng cách nào, trên mọi mặt. Cho nên bây giờ cái pháp này nó mở cho các bạn thấy rằng, các bạn là mọi trạng thái. Nhưng mà mọi trạng thái của các bạn là từ trược tới thanh, chớ không phải là từ thanh tới trược. Cho nên các bạn trước kia cũng là trược, cũng có sự ham muốn đó, nhưng mà sự ham muốn này nó đã thay đổi về thanh rồi, thì hành động nó không còn trược nữa, dù nó trở về giới trược cũng không còn trược nữa.

Cho nên bề trên sắp đặt rất khéo léo, cho chúng ta trở lại để thử xem, đời là sao, đạo là sao, phân minh rõ rệt hơn, sáng suốt hơn, để tiến triển dễ dãi hơn chớ không đưa các bạn vô trong cái chỗ bí thế đó. Cho nên sự trì chí của các bạn là quí giá vô cùng, không thay đổi về tâm linh, luôn luôn giữ cái tâm linh sáng suốt để tiến triển tới vô cùng. Bất cứ hành động gì ở thế gian cũng nghĩ tới việc đó, thì không có cái gì kêu bằng không giải quyết được. Không nên gây sự xáo trộn của nội tâm cho người khác và cho chính mình. Cho nên mình khởi điểm xấu là gặt hái xấu, kết quả xấu, chúng ta khởi điểm tốt để độ sanh linh thì chúng ta sẽ gặt hái sự tốt đẹp hơn, mau chóng hơn, vui vẻ hơn. Cho nên nụ cười và tâm thức của các bạn đóng góp rất nhiều. Ngay trong gia đình các bạn, xã hội, cho tới giờ phút lâm chung của các bạn nữa, mà bản mặt các bạn vui tươi thì mọi người cũng đều sung sướng quây quần xung quanh cái thể xác mà bạn bỏ ra đi.

Cho nên chúng ta tu càng ngày càng thanh tịnh, các bạn thiền đến nỗi các bạn phải sửa mặt sửa mày, có chúm chím trong nụ cười khai triển trong mặt của các bạn, lúc đó bề trên cũng dạy. Bạn ngồi thiền ban đầu thì thấy nó động loạn lo âu, sau này nó thanh nhẹ rồi thì tự nhiên các bạn đôi môi các bạn cũng như mĩm cười mà các bạn không biết, nó sửa tới vậy, nó tươi đẹp tới vậy. Tươi đẹp chớ để sau này trong giờ phút lâm chung các bạn không có cái sự vày vò nhăn nhó trên mặt đâu, không có! Bởi vì chúng ta giải thoát từ giờ phút khắc tại thế thì chúng ta không còn cái sự suy tư chậm trược nữa. Mà chúng ta tập trung ngay đỉnh đầu để hòa hợp với sự sáng suốt cả càn khôn vũ trụ thì mặt mày chúng ta lúc nào cũng tươi tắn chứ đâu có buồn bực. Cặp mắt lúc nào cũng là từ bi trong thương yêu cởi mở. Ðó, khi mà các bạn thấy rõ cặp mắt của các bạn được thay đổi khác hẳn và sáng suốt trong sự từ bi cởi mở thì mặt mày các bạn lại được thay đổi hơn, vì tâm thức các bạn đã hòa đồng không còn bận rộn trong cái sụ tham sân si buồn tủi nữa. Thì mặt mày các bạn nó phải tươi tắn chứ. Phải tha thứ xóa bỏ tất cả những cái gì bận rộn của nội tâm. Vạn sự phải giữ cái tình thương đạo đức và tha thứ đứng đầu. Thương yêu để tìm thương yêu căn bản của đấng cha lành, nếu chúng ta không biết thương yêu chúng ta đâu có biết thương yêu của bề trên đối với chúng ta, làm sao sự thương yêu, cái tầm thương yêu quan trọng sáng suốt nó được tiến triển được?

Chúng ta ở trong quả địa cầu này có gì sung sướng bằng biết thương yêu lẫn nhau và xây dựng lẫn nhau. Có cái gì sung sướng bằng, và có cái gì kêu bằng hạnh phúc? Cũng ở trong cái tình thương đạo đức mới thấy hạnh phúc., xây dựng và thương yêu. Chớ không có làm cái hành động phá hoại, thiếu xây dựng, cái đó không có hạnh phúc! Mưu mô phá hoại thiếu xây dựng, đó là mất hạnh phúc. Mất hạnh phúc cho người và mất hạnh phúc cho mình. Cho nên các bạn sống ở đây đâu có bao nhiêu năm, mấy chục năm trong nháy mắt mà không bạn không lo tu bổ sửa chửa thì ai lo cho các bạn? Các bạn không chọn một con đường sáng suốt từ đời lẫn đạo thì sự mâu thuẫn đó ai gây cho các bạn? Chính các bạn đã gây! Sống nghèo nàn trong tâm thức thì các bạn có bạc tỉ cũng như không. Các bạn sống phong phú trong tâm thức của các bạn, thực hiện phong phú sự thương yêu vô cùng của các bạn, các bạn thấy giá trị biết là bao nhiêu. Dòm lại cuộc đời, tôi già, tính vứt bỏ nhưng mà ngày nay tôi ngộ pháp này tôi thấy tôi mới biết yêu đời, tôi thấy tôi tươi trẻ trở lại, tôi thấy tôi là một tiên đồng, tôi thấy tôi là một tiên nữ đời đời vui tươi hòa hợp với mọi người, mọi nơi mọi giới. Nụ cười thương yêu vô cùng tận của tôi đóng góp với tất cả, tôi thấy tôi sung sướng biết là bao nhiêu. Tôi thấy cả càn khôn vũ trụ đang chiếu cố tôi, đang đưa sự thanh nhẹ du dương cho nội tâm của tôi, cho phần hồn tôi được tiến triển vô cùng thanh nhẹ.

Phần hồn của tôi đang sống với đại hồn đấng Cha Lành du dương sung sướng vô cùng, có ai thương yêu tôi bằng đấng Cha Lành, có ai thương yêu tôi bằng thầy tôi là sự sáng suốt của chính tôi đâu. Sự sáng suốt là thầy tôi đây, đang dìu dắt tôi đây, đang thương yêu, đang ôm ấp, đang nâng niu tôi, đang vuốt ve tâm hồn tôi và xây dựng cho tôi tiến hóa. Hỏi chứ sự sáng suốt của các bạn có phải thầy của các bạn không, Và càng nghĩ tới sự sáng suốt nhiều chừng nào thì càng sống ở trong chơn lý rõ rệt hơn. Rồi hỏi chơn lý là thầy các bạn không? Sự thật là thầy các bạn, đấng vô cùng đã đưa các bạn tới nơi tới chốn, ôm ấp, nung nấu, xây dựng , đưa các các bạn tiến tới, không giờ phút nào bỏ các bạn, Thì chúng ta quên hẳn cái sự già nua đang uy hiếp chúng ta, đâu có già nua nữa, đầy đủ quá rồi, vui tươi quá rồi! Từ bồng lai tiên cảnh giáng sanh xuống thế gian, bây giờ phải trở về nơi thanh cảnh đời đời, sung sướng biết là bao nhiêu, gọn ghẻ biết là bao nhiêu, còn màng cái chuyện gì tại thế nữa?

Các bạn ngoảnh xem cái thể xác đang ly khai đó, cáx bạ thấy mười ngón tay họ nắm được cái gì? Cho nên chúng ta phải thả lỏng nó đi, không nắm được cái gì là của bạn hết thảy, bạn bị phỉnh về đời một chút mà để dẫn tiến tâm linh mà thôi. Các bạn tưởng là hạnh phúc của đời là chánh, không phải đâu bạn à! Một thời nào rồi ông ra ông bà ra bà, ông tu ông đắc, bà tu bà đắc rõ ràng! Người nào biết sớm trở về thì người đó đạt được hạnh phúc. Người nào không biết sớm trở về với nội thức là người đó luôn luôn phải dựa vào ngoại cảnh mới sống được. Không có ngoại cảnh thì họ tư tưởng không ổn định. Hỏi cái ngoại cảnh đó trường sanh theo chúng ta không? Hay là tâm thức của chúng ta là đời đời với chúng ta. Cho nên các bạn phải mau mau thức giác trở về với tâm thức của nội tâm, không phải ngoại cảnh nữa. Không nên hướng về ngoại cảnh mà gây cái trở lực đau khổ. Trở về tuổi gìà, các bạn thấy thiếu thốn lắm.!

Mà chúng ta ngày nay hiểu rổi, qua những sự thực hành của mỗi chúng ta để tìm hiểu cái sanh lão bệnh tử cũng như tuần rồi chúng ta đã nghiên cứu thì mới cái già này là có giá trị, cái già này là biết thương yêu , cái già này là để trở về cảnh đời đời sớm hơn, tâm thức nó lúc nào cũng tự vun bồi được sự sáng suốt, sau những sự điêu luyện của đời lẫn đạo để cho nó tiến triển đến vô cùng. Cho nên chúng ta càng thấy, càng thấy rõ hơn. Cho nên nhiều người nói tôi già rồi không làm gì, mà lại đối diện với ông Tám ổng cứ khen mình hoài, ồng thấy mình sướng hơn, mình sướng hơn ổng, tại sao? Bởi vì tôi thấy các bạn lớn tuổi, các bạn đi trước tôi, rồi bây giờ tôi làm sao từ chối cái việc lớn tuổi đó, tôi phải là người đi sau không? Nhưng mà cộng với sự phong phú và đánh thức tâm linh các bạn hiện tại nó quí biết bao nhiêu. Các bạn thấy bạn nhiều hơn rồi. Các bạn thấy sự kinh nghiệm vui vẻ tươi đẹp của các bạn quí giá vô cùng. Các bạn anh dũng đứng lên để cứu trợ những tâm linh yếu hèn không biết đường đi, không biết lối thoát.

Cho nên tuổi trẻ hồi nào giờ chưa đau răng, đâu biết sự đau răng là cái gì. Hỏi sự đau răng mấy vị bô lão cắt nghĩa rất rành, rành hơn một ông bác sĩ, đau chỗ nào, chạy tới đâu, sao sao, ăn cái gì, biết hết. Hỏi sự gọn ghẽ, và sự hiểu biết đó, sự sáng suốt đó có phải là tiên thánh không? Kinh nghiệm phong phú, hiểu trước mọi sự việc là đã qua rồi, và những người chưa tới thì cho mình là thần thánh chứ gì? À là các bạn phải trở về tiên đồng chưa? Nhiều kinh nghiệm của người già tại thế, nhưng mà trên trời thấy nó qui nguyên về tiên đồng tánh, sự sáng suốt vô cùng của nó. Cho nên chúng ta càng tu lại càng được kinh nghiệm. Càng tu lại càng thấy vui và thấy giá trị của nụ cười mà người tuổi trẻ nói là ông già đó ổng cười nhăn nhó nhưng mà cười rất có duyên. Cái duyên của ổng đầy ý nghĩa, đặt để đúng giờ giấc, và sự nghiêm nghị cũng vậy.

Cho nên lần lần rồi các bạn thấy, hay vô cùng, kinh vô tự trong các bạn chớ đâu, đi đâu tìm kinh sách cho mất thì giờ. Các bạn cứ thiền thanh tịnh rồi nó sẽ khai triển, các bạn thấy bạn! Càng thấy bạn nhiều thì càng thấy chúng sanh nhiều. Càng bước vào nội thức thì càng thấy cung điện rõ rệt của Ngọc Hoàng Thương Ðế chính bạn sẽ ngự ở tương lai. Ngọc Hoàng Thương Ðế của một tiểu vũ trụ, rồi hòa đồng với các giới, hòa đồng với đại hồn trong thương yêu vô cùng tận. Hỏi đạo ở đâu bạn? Lúc đó chúng ta mới thấy đạo, đạo là sự quân bình rõ rệt, đem đi nơi nào cũng đo được, cũng lường được, cũng xét rõ rệt, định phân phân minh, không còn bị kẹt nữa, không có sự eo hẹp nữa, nhưng mà sống trong tâm thức cởi mở.

Cho nên chúng ta tu rồi, các bạn nhắm mắt thiền đó, các bạn hướng thượng xuất hồn để đãnh lễ Phật! Cái hồn là gì? Sự thanh nhẹ sáng suốt và sự thanh nhẹ sáng suốt đó xuất ra nó phải hòa hợp bên trên nó mới thấy rõ nó đi, nó đi đến đâu. Cho nên nó không còn vun bồi sự sợ sệt trong tâm linh nó nữa. Nhưng nó biết chỉ có xuất thôi. Tôi là đi tới vô cùng để học hỏi, tôi đi vô cùng để hòa hợp. Sự vô cùng của tôi sẽ đóng góp cả càn khôn vũ trụ, tôi sẽ sống trong tâm thức không không gian không thời gian, không còn sự mê hoặc lôi cuốn nữa, không còn vun bồi bất cứ sự mê chấp nào trong nội thức của tôi nữa. Tôi phải chấp nhận khai triển tới vô cùng, tôi cảm ơn đấng cha lành đã ban cho tôi một thể xác đầy đủ, biết nóng biết lạnh, biết tấn biết thối, biết lý luận biết suy tư, đều là tự động hết, rất cảm ơn! Nhờ nó tôi mới tiến, nhờ nó tôi mới dày công khai triển, vì nó tôi mới hành đạo tới quân bình sáng suốt.

Các bạn đi với tôi đi, các bạn đi với tôi đi, các bạn thả lỏng tâm thức các bạn, cùng đi với tôi trong đêm khuya thanh vắng, có ai là người biết bạn đâu, có ai là người thương yêu bạn đâu, các bạn đã hiểu rõ sự sáng suốt vô cùng đã đến với bạn. Người đó là người bạn đời đời trong thâm tâm các bạn, cùng đi với các bạn, trong đường cùng trong ngỏ hẽm,. Trong thời gian bi đát vô cùng nó cũng đã sống với bạn và trong thời gian hạnh phúc vô cùng của tương lai nó cũng sẽ sống với các bạn. Các bạn đi với tôi đi, chúng ta thương yêu nhau, xây dựng nhau, đời đời kiếp kiếp để tìm lối giải thoát cho chung, hạnh hi sinh đó vô cùng quí báu, Thượng Ðế chứng tâm các bạn, chúng ta không có vụ lợi, chúng ta phải thực triển nguyên lý đương hành sản có của chúng ta, chúng ta không lợi dụng một ai, dù cho hi sinh bỏ tất cả tại thế gian chúng ta cũng chấp nhận để đổi lấy sự thanh cao đời đời cứu độ, vì chúng ta từ trong tâm linh yếu hèn mà ra. Thì biết bao nhiêu tâm linh yếu hèn đang hằn học trong cảnh đời và không ai cứu vớt. Chỉ là Vô Vi, các bạn sống trong điển giới thì các bạn mới liên lạc các nơi các giới trong một giờ một phút được. Nếu các bạn không sống trong điển giới không bao giờ các bạn liên lạc được trong một giờ phút khắc. Các bạn có thể chuyển cả càn khôn vũ trụ. Cho nên đã đi rồi mới thấy rõ, các bạn là đấng vô cùng, các bạn phải làm việc tới vô cùng mới thực hiện được tình thương và đạo đức, mới thay đổi những chiều hướng hằn học của quả địa cầu đang bắt đầy suy sụp. Chúng ta cứu nó, chúng ta gánh vác để xây dựng cho tất cả phải trở về với đại hồn, trở về với nguồn cội thương yêu.

Các bạn đi với tôi đi, chúng ta lại tìm thêm hơn nữa, tôi là người đi trước, tôi đã tìm ra những gì mà các bạn khao khát, các bạn mong muốn, rồi các bạn sẽ đạt trong giây phút thiền của các bạn. Chúng ta đồng đi, chúng ta trở về với chúng ta, sự thanh cao đời đời trong chúng ta, thương yêu vô cùng tận. cố gắng tiến tới, rồi các bạn sẽ là, sẽ là tôi! Ðể cùng đi với những bạn đang trầm luân tại thế, đang đau khổ, đang hằn học vì cảnh đời bất minh. Các bạn phải đi rồi mới dẫn mọi người đi. Cho nên sự dày công điêu luyện của chúng ta không bao giờ hoang phí, chỉ có thiền mới giải nghiệp được. Nếu không thiền các bạn không giải nghiệp được, vì sao? Vì các bạn còn sợ mất làm sao giải nghiệp.

Còn bạn thiền thì bộ đầu các bạn đang được rút lên rồi, trong không mà có, các bạn còn gì mất nữa, bộ đầu của các bạn đang rút là đang đi đó các bạn. Chúng ta đang trong cơ duyên đồng hành tiến hóa trong vô cùng, thương yêu vô cùng, Các bạn mới thấy rõ tiền kiếp, tiền kiếp các bạn ở đâu? Những gì các bạn đã hứa hẹn, ngày nay bề trên mới nhắc các bạn, cho các bạn trở về với căn bản và thực hiện những lời nguyện của các bạn , để đi tới đích sáng suốt.

Những sự gì chống trả của nội tâm sai lầm các bạn là các bạn chỉ chưa dẹp được tự ái mà thôi! Vì các bạn cống cao ngạo mạn, tưởng các bạn là đạt thành hay hơn người khác. Cho nên sự sai lầm đó nó thường về với các bạn, nó đã thường trú trong nội tâm các bạn.

Cho nên các bạn bu bổ sửa chữa mở nó ra, dẹp cái bản tánh tự ái đen tối đó, rồi các bạn mới tới, mới tới đích!. Lúc đó các bạn đi, đi với tôi, đi với Ðại Hồn, đi với tất cả chúng sinh vạn vật, đi trong tình thương bất diệt quí giá vô cùng. Các bạn không còn sự ngu muội mê chấp nữa, nhưng mà luôn luôn các bạn còn sự thương yêu vô cùng trong nội thức. Hôm nay chúng ta lại có cơ hội cùng đi trong một giây phút khắc thiêng liêng, để lãnh hội sự thanh nhẹ và sự trần trược của nội tâm. Tuy giờ phút không nhiều nhưng mà cũng đánh thức được một phần, để các bạn hiểu các bạn nhiều hơn. Cho nên chúng ta đồng hẹn với nhau, cố gắng rồi sẽ đóng góp vào kỳ tới.

Cảm ơn các bạn!

                                  Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên